Phòng Triển Lãm Không Người

Chương 36

30/01/2024 16:24

“Cậu là ai?” Giọng nói của cậu ta r/un r/ẩy, tay chỉ về phía tôi, cất giọng hỏi, “Tại sao điện thoại của tôi lại ở trong tay của cậu?”

Tôi lại không trả lời cậu ta.

Những sợi dây đen quấn trên người tôi càng ngày càng ch/ặt, ngày một ch/ặt hơn, tôi cảm giác như m/áu thịt trong người mình đang bị hòa tan vậy.

Lúc này, tôi mới ý thức được rằng cơ thể của tôi đang đứng hướng về phía điện thoại đặt trên bục trưng bày, bao bọc lấy phòng phát sóng trực tiếp như thể muốn khảm nạm nó vào trong thân thể mình.

Như thể hồi quang phản chiếu*, tôi bỗng dưng hiểu ra tất cả.

*Hồi quang phản chiếu: Hồi quang phản chiếu là một thuật ngữ y học đề cập đến một giai đoạn tinh thần trở nên minh mẫn và tỉnh táo hơn trong quá trình bệ/nh nhân hấp hối.

Tôi bị lừa rồi.

Tất cả chúng tôi đều bị lừa rồi.

Kể từ khoảnh khắc bước chân vào phòng triển lãm này thì tôi đã bị con quái vật đứng đằng sau màn thao túng rồi.

Thực ra tôi chẳng phải là Lưu Tiểu Thiên gì cả.

Nhưng tất cả mọi thứ đã quá muộn rồi.

Mắt tôi hoa lên, cảm giác như có một loại kim loại lạnh băng nào đó đang cắm ch/ặt vào trong lồng ng/ực tôi.

Bóng tối đang nhúc nhích trong bóng tối.

Phòng triển lãm không có ánh sáng, trong phòng triển lãm cũng chưa bao giờ cần có ánh sáng.

Thứ duy nhất cần có ở đây, chính là quy tắc.

Nhân viên b/án vé có quy tắc của nhân viên b/án vé.

Nhân viên có quy tắc của nhân viên.

Khách du lịch có quy tắc của khách du lịch.

Vật phẩm trưng bày có quy tắc của vật phẩm trưng bày.

Tôi… có quy tắc của tôi.

Tôi thu lại những sợi dây đen rủ xuống từ tứ chi của mình, đã chế tạo vật phẩm trưng bày xong thì vật liệu đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Điều duy nhất làm tôi tức gi/ận chính là tối hôm nay suýt nữa mọi chuyện thành công dã tràng ở chỗ cửa.

Cái tên nhân viên b/án vé ch*t ti/ệt kia… rõ ràng hắn ta trông giống bố như vậy nhưng lại vô cùng đáng gh/ét, cứ luôn nghĩ cách để phá đám tôi thu thập vật phẩm trưng bày.

Nếu đã không có người bố yêu tôi như vậy thì cũng không có người bố ngon như vậy.

Tôi không thích hắn ta.

Đi từ Nhà Vật Ch*t tiến lên, đi qua Nhà Phi Nhân Loại, sau đó là đi về phía Tây, sau khi xuyên qua Nhà Phương tây, tôi trở về sảnh lớn của Nhà Hiện Đại.

Tấm biển chỉ dẫn vẫn đứng sừng sững ở giữa sảnh lớn.

Nhưng tôi không cần nhìn nó.

Hi hi.

Ai mà lại cần dùng tới bản đồ ở chính ngôi nhà của mình chứ.

Tôi thấp giọng hát lên bài ca trầm khàn, dùng tám cái miệng và bảy mươi cái tay của mình, lặng lẽ bò về phía bóng tối vô cùng vô tận ở bên phải.

Tuy xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nhưng bây giờ tâm trạng của tôi vẫn rất tốt.

Trì hoãn Nhà Hiện Đại lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng thu thập được vật phẩm trưng bày cuối cùng, có thể mở cửa triển lãm được rồi.

Ai mà không thích khoe khoang những vật phẩm quý báu nhất mà mình thu thập được và cất giữ để cho bạn bè trầm trồ khen ngợi chứ?

Ở phía tận cùng của bóng tối, là một căn phòng ngủ rộng rãi và thoải mái.

Tôi đẩy cửa bước vào.

Thật đúng là một buổi tối thú vị, đã rất lâu rồi tôi mới trải qua một buổi tối ý nghĩa như thế này.

Dạo này Mạc Hồ… trở nên nhàm chán quá đi…

Sau khi tất cả nhân viên… đều biến thành vật phẩm trưng bày…

Lúc này, cửa lớn của phòng triển lãm lặng lẽ đóng lại.

Ánh trăng chiếu vào qua ô cửa sổ.

Trong căn phòng ở lầu thứ hai của Nhà Hiện Đại, một bóng dáng quen thuộc ngồi trên bục triển lãm.

Anh ta mặc chiếc áo T - shirt vô cùng quen thuộc với mọi người, đầu tóc vẫn bù rù như tổ quạ giống như hình ảnh mọi người vẫn thường thấy, nhưng lại có một khuôn mặt… xa lạ mà không ai biết.

Nói chính x/á/c thì đó đã không còn có thể được gọi là khuôn mặt nữa rồi.

Từ đỉnh đầu cho đến phần môi, phần lớn vị trí vốn là khuôn mặt của Lưu Tiểu Thiên, bây giờ đã bị khảm nạm vào một chiếc điện thoại có bốn góc bốn cạnh, màn hình điện thoại vẫn sáng lập lòe, nhưng độ hot ở góc trên màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ 99.9 vạn.

Dường như không ai có thể thoát ra được khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Như thể không có vật phẩm triển lãm nào có thể thoát ra khỏi Mạc Hồ vậy.

Mà từ trên xuống dưới khuôn mặt kia, thứ duy nhất còn giữ lại được đặc trưng m/áu thịt của con người chính là cái miệng, lúc này đang mở ra và khép lại như đang thở.

Nếu như nghe kỹ thì mơ hồ còn có thể nghe thấy hắn ta đang không ngừng lặp lại hết lần này đến lần khác:

“……mau chạy……”

“……mau chạy……”

“……nhân viên quản lý ……bị đi/ên từ lâu rồi ……”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
5 Thai nhi quỷ Chương 27

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

[BOYLOVE] CÓ ANH THÍCH EM

Chương 11
Tôi là một người câm, vừa ngốc nghếch lại hậu đậu. Tôi có một người anh trai hoàn hảo và xinh đẹp, ai gặp cũng thích. Đến cả người bạn trai của tôi cũng thích anh ấy. Bạn trai xem tôi là thế thân, ở bên tôi nhưng lại nhung nhớ anh trai tôi, liên tục gửi thư cho anh ấy, còn ép tôi phải bắt chước anh trai. Bạn thân của bạn trai rất ghét tôi. Anh ta liên tục chê bai, gây khó dễ cho tôi, còn xúi giục bạn trai: "Tao nói nghe, bỏ quách tên này đi. Người gì đâu mà xấu xí quê mùa còn bám dai, đã thế còn bị câm, không bằng một nửa anh trai cậu ta. Không xứng, bỏ đi." Tên bạn thân ra sức mai mối cho bạn trai và anh trai tôi. Cuối cùng khi anh trai tôi về nước thì bạn trai chờ không nổi, tàn nhẫn đưa ra lời chia tay rồi bỏ tôi một mình đến tìm anh trai. Hai người sánh vai bên nhau, tỏ tình rầm rộ, chính thức yêu đương. Tôi còn chưa kịp đau lòng thì thằng bạn thân đó đã chạy đến tìm tôi, bẽn lẽn ngại ngùng nói: "Em, biết là em chưa sẵn sàng đến với cuộc tình mới, nhưng có thể cho anh cơ hội không? Anh biết thừa tên ch.ó ch.ết đó không xứng với em, nên anh đã trăm phương nghìn kế chia rẽ hai người để em nhìn rõ bộ mặt thằng chả. Anh thương em lâu lắm rồi, bỏ quách thằng cha đó đến với anh được không? Anh hứa sẽ trân trọng nâng niu em, yêu em gấp vạn lần!" Tôi: ??? Ủa alo! Anh ơi trong kịch bản không có viết như vậy!
Boys Love
Chữa Lành
Đam Mỹ
1
Vượt Rào Chương 16
Ám Hỏa Chương 6