Tôi vừa bước vào lớp, không khí lập tức yên ắng lạ thường.
Nhóm người đang xúm xít ở cuối lớp lập tức tản ra như chim vỡ tổ, để lộ Cố Hành Vân và chiếc ghế trống bên cạnh.
Tim tôi thắt lại.
Chẳng lẽ nguyên chủ lại trùng hợp ngồi cùng bàn với Cố Hành Vân?
Tình huống này khó tránh khỏi sự ngượng ngùng.
Tôi kéo một bạn học lại để x/á/c nhận: "Bạn học, cho hỏi chỗ ngồi của tớ ở đâu vậy?"
Bạn học r/un r/ẩy chỉ vào chỗ trống bên cạnh Cố Hành Vân, ngh/iền n/át hy vọng cuối cùng của tôi.
Mấy gã Alpha có mùi nồng nặc nhổ nước bọt chế giễu: "Giả nai hả? Trước đây đuổi bạn học Beta ngồi cùng Hành Vân đi để chiếm chỗ, giờ lại giả vờ hỏi làm gì?"
"Chưa thấy Omega nào trơ trẽn như cậu, ỷ mình giàu có mà làm lo/ạn, đúng là đồ mồ côi!"
Dù họ ch/ửi bố mẹ nguyên chủ, nhưng tôi vẫn rất tức gi/ận.
Vừa tức gi/ận, cả người tôi đã bốc lên mùi táo xanh nồng nặc.
Nhóm Alpha kia lập tức biến sắc, từ gi/ận dữ chuyển thành ngây ngất.
Chỉ có Cố Hành Vân bịt mũi với vẻ chán gh/ét, ánh mắt lạnh băng nhìn tôi: "Kiều Tư Nguyên, đây là lớp học, không phải khách sạn nhà cậu."
Tôi đoán cái gọi là pheromone đang hoạt động.
Tôi bước qua bàn, kê ghế vào góc khuất ở cuối lớp, sau đó ngồi xuống, lôi từ trong túi ra một hộp th/uốc, trên vỏ hộp ghi: Th/uốc ức chế dành cho Omega.
Chị gái tôi đã ném nó cho tôi, bảo: "Phát nhiệt thì uống 2 viên."
Tôi nuốt xuống 2 viên, ngửi lại khuỷu tay mình, quả nhiên mùi hương lập tức nhạt đi.
Thế giới này thật kỳ lạ.
Con người như hoa, mỗi người một mùi hương.
Giải quyết được pheromone bướng bỉnh, tôi vô cớ có chút tự hào.
Tôi mỉm cười ngẩng đầu lên, thấy cả lớp đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt họ như muốn nói: Thằng này đi/ên thật rồi.
Tôi không quan tâm họ nghĩ gì, chỉ nhìn Cố Hành Vân, chân thành nói: "Những chuyện trước đây, tôi thành thật xin lỗi."
"Từ nay về sau, tôi cam đoan sẽ không quấy rầy cậu nữa."
Cả lớp bùng n/ổ.
"Vãi, Kiều Tư Nguyên đi/ên thật rồi, cậu ta dám nói sẽ không theo đuổi Cố Hành Vân nữa!"
"Ai tin chứ? Ngày thường chỉ cần Omega hay Beta nói chuyện với Hành Vân là cậu ta đã vứt tiền vào mặt bảo tránh xa ra rồi."
Ngay cả đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ của Cố Hành Vân cũng ngập tràn nghi ngờ.
Nhưng hắn chẳng buồn nói nhiều, chỉ quay lưng đi: "Tốt nhất cậu nên giữ lời."
Tôi chẳng có hứng thú với hắn.
Dù đẹp trai và thơm tho, nhưng hắn vẫn là đàn ông.