Kỳ Liên dựa lưng 'bịch' một cái vào tường, giọng run run.

"Cậu…cậu... quần cậu tuột khóa kéo rồi."

Tôi cúi xuống nhìn, rồi lại vô tư tiến lại gần hắn.

"Dù sao lát nữa cũng phải cởi thôi."

Tôi đang tắm mà, không phải sao?

Kéo lên rồi lát nữa tắm kiểu gì?

Hắn dính sát vào tường, thở gấp.

"Tớ chưa chuẩn bị tinh thần, lúc nãy chỉ là bốc đồng thôi."

Tôi nhíu mày.

Học bóng chuyền thì cần chuẩn bị gì?

"Không muốn nữa à?"

Hắn định huỷ đăng ký với tôi sao?

Người cho người khác leo cây rồi cũng bị cho leo cây?

Quả báo của tôi đến nhanh thế?

Kỳ Liên đỏ mặt không dám nhìn tôi.

"...Muốn.

"Cậu đợi tớ, để tớ tích cóp chút tiền đã."

Sáng hôm sau ở căng tin, tôi nhận được tin nhắn chuyển tiền từ Kỳ Liên qua WeChat: 375,87.

Còn qua Alipay: 129,36.

Sao lại còn lẻ đến từng xu thế này?

Tôi đang xếp hàng, nhắn tin hỏi hắn.

“Trả góp hả?”

“Không phải.”

“Thanh toán trước?”

“Không phải.”

“Vậy là gì?”

Kỳ Liên trả lời.

“Cho cậu tiêu. Tặng cậu đấy, không nhiều, cậu cứ tiêu đi, tớ có thêm rồi gửi tiếp.”

Tôi vẫn cứ m/ù tịt.

“Sao lại cho tớ tiền tiêu?”

“Vì cậu bảo cậu thích tiền mà.”

Bình thường Kỳ Liên lạnh lùng khó gần, ít kết bạn, trước giờ tôi cũng không thân thiết với hắn lắm.

Không ngờ khi kết bạn, chàng soái ca lạnh lùng nổi tiếng trường lại như thế này.

Trực tiếp dùng tiền đ/ập vào mặt người ta à?

Tôi gõ bàn phím, đùa giỡn.

“Tớ thích cái gì cậu cho cái đó hả? Giờ tôi bảo tớ thích đàn ông, cậu có đưa nổi một thằng lên giường tớ không?”

Kỳ Liên im thin thít không trả lời.

Một lúc sau hắn giục tôi.

“Cho cậu tiêu thật mà, đừng khách sáo.”

Tôi vốn chẳng phải loại người biết nhường nhịn.

Hồi nhỏ tôi gh/ét nhất cảnh mẹ với họ hàng giằng co ở cửa bắt nhau mang quà về vào Tết nhất, hay ăn cơm xong cứ khách sáo đòi trả tiền ở quầy.

Tình bạn mà, có qua có lại mới nên tình.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm