Sáng sớm, tôi lại mặc áo dài tay và quần dài, che đi những vết đỏ bí ẩn xuất hiện trên cổ tay.
Mẹ tôi mặt mũi bình thản ngâm nga bài hát, thực ra tôi cũng không biết người uống ly m/áu tối qua rốt cuộc có phải là bà không.
Ba tôi thấy tôi mò mẫm ngồi xuống, gương mặt đầy lo lắng.
"Đắc Nam, mắt con thấy thế nào rồi?"
Tôi lắc đầu.
Em trai tôi cầm đũa trên bàn chọc vào mắt tôi.
"Nó chắc chắn là giả vờ! Trốn việc không muốn làm! Cũng không muốn lấy chồng đổi tiền!"
Ba tôi đ/ập vào đũa, mẹ tôi cũng quay lại bịt miệng em trai tôi, cả hai vô thức nhìn sắc mặt tôi.
Bỗng nhiên tôi chợt hiểu ra, biết được tại sao mẹ tôi lại kiên quyết chữa mắt cho tôi.
Một người m/ù, trong làng không ai thèm lấy.
Tôi cắn chiếc bánh bao trong tay, cúi đầu,
"Con không thể lấy chồng."
Mẹ tôi miệng thì an ủi:
"Ừ, con chưa đến tuổi kết hôn đâu, đợi đến khi con có kinh nguyệt rồi hãy tính."
Em trai tôi bên cạnh xen vào:
"Đúng rồi, bây giờ ai mà thèm lấy cái con gà mái không đẻ trứng như mày?"
"Tiểu Bảo!"
Mẹ tôi giọng điệu hung dữ, nhưng lại đút vào miệng em trai tôi một quả trứng, ra hiệu bảo nó ăn nhanh.
"Mẹ, cả đời con không thể lấy chồng được, trừ khi người đàn ông đó cả đời không đụng đến con."
Mẹ tôi lúc này mới thật sự nóng gi/ận, bà đ/ập bàn đùng đùng.
"Sao con có thể nghĩ như vậy?"
"Đàn bà con gái nào mà không lấy chồng?"
"Đàn ông lấy con về mà không đụng đến con?"
"Con đang mơ giữa ban ngày à!"
"Vậy người ta lấy con để làm gì?"
"Để thờ phụng con à?"
"Thật là nực cười!"
"Con đừng có mong ở nhà cả đời! mẹ sẽ không nuôi con đâu."
Chiếc bánh bao tôi mới ăn được hai miếng cũng bị gi/ật mất.
"Ăn ăn ăn! Ăn cái gì mà ăn! Sao mẹ lại đen đủi sinh ra cái đồ xui xẻo như con, có cái suy nghĩ ngỗ ngược, mất hết lương tâm như thế!"
Ba tôi ngồi bên cạnh gi/ận dữ nhìn tôi, mấy lần tôi thấy tay ông định giơ lên dạy dỗ tôi nhưng lại hạ xuống.
Họ không để ý rằng, tôi nói không phải là không muốn, mà là không thể.