Sáng sớm tôi đã bị mời vào phòng trong, lần này thái độ của Cố Kính Lễ khi đối diện với tôi vô cùng nghiêm túc, ngay cả nụ cười xã giao giả tạo cũng không còn.
"Phùng tiểu thư, xin hãy nói thật với chúng tôi, hiện tại Sư Tĩnh Thu có còn nằm trong cấm chế của cô hay không?"
Tôi nhìn quanh phòng, hơi bất ngờ khi thấy ngoài người nhà họ Cố, cả hai người ngoại tộc là Tô Vũ và Tả Hạo cũng có mặt.
"Tôi không nói dối, Sư Tĩnh Thu vẫn luôn bị phong ấn. Chuyện lần này của nhà họ Cố là có người đang phá hoại. Tối qua tôi đã gặp thứ đó rồi, đừng nói là Q/uỷ Vương, có khi nó còn chẳng phải là q/uỷ."
Tả Hạo bỗng cười khẽ, giọng đầy hoài nghi: "Sư Tĩnh Thu bị nh/ốt trong chuông trói h/ồn đã tám năm, Phùng tiểu thư mãi không chịu tiêu diệt nó. Dù Q/uỷ Vương có mạnh đi nữa, lẽ nào người Thiên Y Môn lại không thể từ từ hủy tu vi của nó sao?"
"Hay là Phùng tiểu thư nghĩ rằng nắm được Sư Tĩnh Thu thì coi như nắm được nhà họ Cố. Vì vậy sẵn sàng nói dối, cũng phải khẳng định Sư Tĩnh Thu vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình?"
"Anh tưởng Thiên Y Môn chúng tôi là Khuy Thiên Đài sao?" Tôi lạnh giọng, "Nói chuyện với tôi thì cẩn thận đấy!"
Tả Hạo bị tôi chặn họng, Tô Vũ lại lên tiếng:
"Chi bằng thế này, tôi cũng quen biết vài tu sĩ huyền môn. Nếu Phùng tiểu thư không giải quyết được, hãy giao Sư Tĩnh Thu cho tôi. Xét cho cùng, với nhà họ Cố, một quả bom hẹn giờ như thế không thể mãi nằm trong tay người khác."
Tôi chưa kịp mở miệng, Cố Tu Viễn đã lên tiếng trước: "Tôi lại không biết, không rõ lúc nào anh Tô lại trở thành người nhà họ Cố vậy?"
"Tu Viễn!" Cố Kính Lễ thật sự đứng về phía Tô Vũ.
"Phùng tiểu thư, nhà họ Cố chúng tôi cung phụng cô tám năm, thứ đáng cho chúng tôi đều cho hết. Nhưng lời Tô Vũ nói cũng không sai, nhà họ Cố không thể mãi để người ta nắm yết hầu."
"Nếu cô khẳng định Sư Tĩnh Thu vẫn còn, vậy hãy giao cho Tô Vũ. Nếu không còn nữa, cũng xin nói thật, nhà họ Cố chúng tôi vẫn coi cô làm thượng khách. Nhưng nếu cô đều không chịu, thì nhà họ Cố chúng tôi cũng không phải dễ b/ắt n/ạt."
Tôi nhìn Khuy Thiên Đài và Cửu Cúc Liêu trong phòng này, mỗi bên đều ôm lòng dạ riêng.
Sư Tĩnh Thu giả bên ngoài kia, chắc chắn có liên quan đến hai phe này.
Tả Hạo có một câu nói không sai: Nắm được Sư Tĩnh Thu thì coi như nắm được nhà họ Cố.
Vì vậy những người này, hoặc là ép tôi giao ra đồ thật.
Hoặc là muốn biến cái đồ giả bên ngoài kia thành thật.
"Các người đã nghĩ Q/uỷ Vương quá đơn giản rồi."
Tôi cười kh/inh bỉ: "Vì các người cho rằng thứ đang gây rối bên ngoài là Sư Tĩnh Thu thật, vậy được, tối nay, tôi sẽ bắt nó về cho các người xem."
"Nếu cô không làm được thì sao?" Tô Vũ lên tiếng.
"Nếu tôi không làm được, tôi sẽ rút lui! Tôi thừa nhận Sư Tĩnh Thu đã trốn thoát, từ nay về sau không bước chân vào nhà họ Cố nữa."
"Trẻ con!" Cố Tu Viễn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bỏ đi.
Cố Kính Tín liếc nhìn tôi nói: "Con nuôi của Phùng tiểu thư nhận không công rồi, thật chẳng biết quan tâm chút đến mẹ chút nào."
Tôi phẩy tay, thôi, tôi chẳng thèm chấp nhỏ với hắn.
Tô Vũ lại cười: "Phùng tiểu thư miệng lưỡi trơn tru, vậy chúng ta coi như thỏa thuận nhé."