Thẩm Tiêu Hòa gần như bị đ/á/nh ngã xuống đất, nhưng hắn vẫn gượng cười, khúm núm cúi đầu với Lâm Bách Nhiên.
“Sếp Lâm, có lẽ anh đã hiểu lầm rồi. Em trai tôi vốn như vậy, ở nhà cũng thế, luôn luôn sẵn sàng t/ự t* bất cứ lúc nào.”
“Nhưng không có lần nào là thật, anh yên tâm.”
Lâm Bách Nhiên tức cười, cũng bắt chước theo kiểu nói năng mỉa mai của Thẩm Tiêu Hòa.
“Tôi yên tâm? Thẩm Quý ở bên cạnh tôi nhưng chưa từng t/ự t* lần nào, ngay cả tóc cũng không rụng mấy sợi.”
“Nhưng vừa gặp anh mấy phút, đã muốn ch*t, mặt mũi còn đầy m/áu, anh bảo tôi yên tâm?”
Dường như không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Tiêu Hòa nữa, Lâm Bách Nhiên kìm nén cơn gi/ận, lại nhìn về phía tôi.
Bỗng Lâm Bách Nhiên lạnh lùng lên tiếng hỏi:
“Tai kia bị làm sao vậy?”
“Chắc là do bị kéo mạnh.”
“Ai làm.”
Lâm Bách Nhiên nhìn thẳng vào tôi, giọng điệu rất bình tĩnh, khiến câu này không giống câu hỏi, mà ngược lại giống như câu khẳng định.
Tôi đưa mắt nhìn anh, trong mắt ứa lên hơi nóng, nhưng miệng lại không nói thành lời.
Một đứa trẻ quen ngậm miệng khi bị đ/á/nh, sẽ không biết mách lẻo.
Lâm Bách Nhiên hít một hơi thật sâu, gật đầu.
“Không cần nói nữa, anh biết rồi.”
Anh quay đầu đi, gi/ận đến nỗi giọng hơi run lên.
“Thẩm Tiêu Hòa, đám chó ch*t nhà họ Thẩm, mấy người giỏi lắm.”