Thấy những chiếc đinh tán trên áo da quá nổi bật, tôi định cởi ra trước khi vào lớp.
Vừa bước chân vào tòa giảng đường, đã thấy Vũ Đông dẫn đầu một nhóm người hùng hổ tiến về phía tôi.
"Ái chà, Tiểu Thu nhà chúng ta đẹp trai quá nhỉ." Vũ Đông nở nụ cười á/c ý, đ/è nặng bàn tay lên vai tôi, "Áo này ki/ếm đâu ra thế? Cho tao mượn mặc chơi nào."
Vũ Đông vốn đã không ưa tôi, lại bực tức vì tôi được chọn làm thợ học việc sớm hơn cậu ta, gần đây càng lộ rõ ý gây sự.
Ting——!
Tiếng chuông vào lớp vang khắp hành lang.
"Tránh ra."
Tôi hất tay cậu ta ra, định phớt lờ sự khiêu khích mà đi, nhưng lại nghe thấy tiếng cười từ sau lưng.
"Chắc tr/ộm được đấy! Đồ mồ côi, lấy đâu ra tiền m/ua áo da xịn?"
"Đúng rồi, khắp người bốc mùi nghèo rớt mồng tơi."
"Chiếm chỗ suốt bao năm qua, giờ con ruột của người ta đã về, vẫn còn lì lợm ở lại, da mặt dày thật."
Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm, quay phắt người lại.
Vũ Đông thấy vậy liền cười khẩy.
Không khí căng như dây đàn.
Đột nhiên, tiếng quát dữ dội vang lên từ cuối hành lang: "Vũ Đông dẫn người đứng canh cổng à? Lớp của mấy đứa sắp học thực hành rồi, nhanh chân xuống xưởng ngay!"
"Ch*t rồi, là thầy Nghiêm."
“Chạy mau.”
Đám người lúc nãy còn hung hăng, giờ chạy tán lo/ạn như chim vỡ tổ.
Chỉ còn Vũ Đông ngoảnh lại liếc nhìn tôi, nhếch mép nói: “Mày đợi đấy.”