Lúc này, chiếc xe đang tiến gần hơn về phía tòa nhà tôi vừa chạy thoát ra.

Tôi đã thấy bà dì đỡ Trần Thư lảo đảo đi tới, đèn điện dọc đường nhấp nháy liên hồi.

Tôi đẩy mạnh tên bảo vệ ra, chiếc xe đổ sầm xuống.

"Đạo trưởng, c/ứu tôi! Tôi trả tiền! Bao nhiêu cũng được!" Tôi cố bò dậy định chạy.

Bố Trần Thư giơ tay định tóm lấy tôi, tôi dập điện thoại vào đầu hắn, nhân lúc hỗn lo/ạn lao về hướng khác!

Giờ phút này, tôi chẳng tin bất kỳ ai.

Nhưng ở cuối con đường phía trước, Trần Minh từ từ tiến lại gần!

Tôi dùng chiếc điện thoại còn lại gọi cho Trần Minh.

Ngoái đầu nhìn lại, ở ngã ba đèn đỏ, Vương Phú Quý đã đ/á/nh nhau với Trần Thư. Rốt cuộc tôi nên tin ai đây?

"Quả Quả lại đây, mình đưa cậu đi!" Trần Minh nói qua điện thoại.

Nhưng khi cô ấy tới gần, tôi lại lùi về phía sau.

Nếu cô ấy thực sự muốn giúp, sao sau khi tôi gọi điện nhờ đón, cô ấy lại báo cho Trần Thư?

Nếu chuyện đồng nghiệp Âm Đào Hoa cô ấy kể là thật, lẽ ra phải biết phơi dưới nắng một tiếng mới phân biệt được, chứ đâu cần che ô che giấu? Ngay cả ly sinh tố kia, tôi cũng nghi ngờ có pha m/áu q/uỷ.

Nếu cô ấy và Trần Thư không cùng một phe, sao lần đầu gặp mặt, hắn đã biết sở thích của tôi để lấy lòng?

"Lạc Lạc!" Tôi gọi tên cô ấy.

"Ừm?" Cô ấy đáp xong liền lộ ra vẻ hối h/ận!

Lạc Lạc - fan cứng trong livestream của tôi, chính là bạn thân Trần Minh!

Không, phải gọi là Trần Lạc!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
5 Thai nhi quỷ Chương 27
12 Người thừa kế Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm