Du Lâm Cảnh mặt mày u ám thấy rõ. Về tới cổng căn tứ hợp viện, hắn không động đậy, tôi cũng ngại tự ý xuống. Thấy tài xế đi xa dần, khuất ở ngõ hẻm, hắn mới lên tiếng: “Cậu gạt tôi.”
Giọng hắn bình thản, nửa chắc nịch, nửa chất vấn.
“Xin lỗi… tôi muốn đến tìm anh, nhưng Tống Lân cứ bám lấy tôi, ăn cơm, tắm rửa đều kè kè, ngay cả ngủ cũng trông chừng…”
Nghe đến đó, sắc mặt hắn càng khó coi.
Giọng tôi nhỏ dần, rồi tan vào sự im lặng nặng nề trong xe.
Những lời giải thích trở nên nhạt nhẽo, nghe chẳng khác gì ngụy biện.
Khoang xe vốn rộng rãi, nhưng không biết vì không gian kín hay vì tiết trời oi ả, tôi chỉ thấy càng lúc càng ngột ngạt.
Một lúc lâu sau tôi mới nhận ra, người ngồi bên cạnh có gì đó không ổn.
Hơi thở hắn dồn dập, da hở ra đỏ bừng bất thường, gương mặt vốn trầm tĩnh xa cách lại thoáng hiện vẻ mông lung.
Tôi khựng lại, mới hiểu đây là dấu hiệu sắp vào kỳ phát tình.
Chỉ là tôi không rõ bình thường hắn giải quyết thế nào, chả nhẽ lần nào cũng tiêm th/uốc ức chế?
“Anh… cần tôi gọi ai giúp không?”
Du Lâm Cảnh khẽ lắc đầu: “Trong hộp giữ lạnh bên phải có th/uốc.”
Ống tiêm chứa dung dịch trong veo, còn vương hơi lạnh.
Tôi cúi xuống tháo từng chiếc cúc áo cho hắn, mỗi lần mở ra lại thấy hắn thở nặng nề thêm, khiến tay tôi cũng bắt đầu run.
Cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải kia… tôi từng chạm qua.
Bắt gặp ánh mắt thất thần của tôi, hắn khẽ cười mỉa:
“Không biết tiêm sao? Tống Lân chưa bắt cậu làm bao giờ à? Thật biết thương hắn nhỉ.”
Đúng là tôi hiếm khi tiêm th/uốc ức chế cho Tống Lân. Trước kia tôi giúp bằng cách khác, sau này thì có Chúc Hoảng.
“Tôi làm được.”
Mũi kim xuyên qua da, hắn bất chợt chau mày, bật ra một ti/ếng r/ên khẽ: “Đau…”
Alpha vào kỳ động dục tính tình thay đổi, có kẻ trở nên hung bạo, có người... hóa thành chú cún đáng thương. Không ngờ Du Lâm Cảnh lại thuộc dạng thứ hai.
“Cậu đi đi.” Ánh mắt hắn đã tỉnh táo hơn, mặc áo xong liền quay mặt xuống xe. Tôi nhớ giao dịch dở dang, vội đuổi theo.
“Tôi thật sự không lừa anh, chuyện này còn liên quan đến một omega khác. Tôi vốn muốn khuyên cậu ấy tìm đến Trung tâm bảo vệ omega, kiện Tống Lân trước, giải quyết xong rồi mới đến gặp anh.”
Hắn cười nhạt: “Cậu cũng khôn đấy. Việc mình muốn làm, đều biết mượn tay người khác để hoàn thành.”
Tôi không phủ nhận: “Chỉ muốn sống cho yên ổn, vậy cũng sai sao?”
“Không phải cậu sai, là tôi sai. Dễ dàng động lòng với một người đã có bạn đời, còn mong ngóng ngày cậu sớm ly hôn… mới biến mình thành kẻ hèn hạ thế này.”
Hiệu lực một mũi th/uốc ức chế có hạn. Chẳng mấy chốc, dáng vẻ uất ức mềm yếu kia lại len lỏi quay về trên người hắn.
Tôi chợt nghĩ, có lẽ đó mới chính là bản chất thật sự trong lòng Du Lâm Cảnh.
Hắn đã trái nguyên tắc mà ra tay giúp tôi, lại ngày ngày chờ đợi. Đổi lại, hắn chỉ nghe được tin đồn tôi và Tống Lân tình thâm nghĩa trọng, chẳng rời nhau nửa bước.
Hắn không uất ức mới lạ.
Hắn nhìn tôi rất lâu, từng chữ nặng nề rơi xuống:
“Nếu cậu không đi ngay, thì đừng mong đi được nữa.”
Tôi không nói gì, xoay người khép cổng lại.