12.
Tưởng Minh Phi nghe vì thừa nhận rằng thích thôi, im lặng.
Tôi anh:
“Đối gì mẻ hổ à?”
Anh né tránh tay tôi:
“Đừng thật ngốc.”
Anh luôn sự phản kháng mạnh đề cập vấn đề sự tò mò biết điều gì thể khiến dối trá vậy.
Tôi mạo sống để khiến cho biết.
Tôi xuống dưới ngồi lên bụng ấy:
"Anh cho biết, rồi gì chúng tối qua. đi, cơ hội này nữa đâu."
Anh mặc cả:
“Nếu từ sau luôn sử dụng tư thế cho biết.”
Tôi đ/ấm mạnh vào anh:
"Được rồi! Em đồng Nói cho biết đi."
Anh giãy giụa nói:
“Lúc nói, người ép buộc tình yêu thật đáng hổ.”
Tôi sững người, cố nhớ gì đây.
Có vẻ "Hoàn Châu cách xem hồi trung học, Nhĩ Khang bị công chúa tìm mọi cách cho về kinh ép phải yêu ấy.
Tôi hổ:
“Đó công chúa Điện, đâu thế”.
Anh trả lời vẻ miễn cưỡng:
"Anh tưởng phải lòng Tây Tư Thần. muốn gì công chúa Nhĩ Hơn vẻ hứng thú sợ ra chúng nữa. muốn khó xử, muốn rời xa em."
Tôi sửng sốt:
"Vậy ra đây do chịu thừa nhận tình cảm à? Là lầm à? gì đây ám chỉ à?"
Anh đỏ mặt:
“Anh thể hiện rõ ràng à?”
Điều này sự khó giải thích.
Sau lâu, nói:
"Anh thật. Từ giờ hãy thể hiện đơn giản hơn đi."
Anh phào:
“Dù đạt điều mà muốn rồi.”
Tôi im lặng.
Rõ ràng thể chọn đ/á/nh bóng thẳng, đi vòng để sút.
Tôi hỏi:
"Sao thiếu tự tin vậy? phải trai, giàu nhiều người theo đuổi sao?"
Anh chút buồn:
"Em để ý điều thể lấy thứ ra để tạo tượng em. thể để được."
Tôi lại:
“Vậy bây giờ cần lắng rồi.”
Anh dài vào lòng.
Tôi rúc vào vòng tay anh, khắc hiếm hoi ấm áp.
Một sau, ranh mãnh.
Anh chạm vào chân tôi:
“Nói rồi, phải hành động thôi.”
Tôi cười anh:
“Giờ được, đang mang th/ai. Đêm qua phải cố gắng mệt đấy.”
Anh sửng sốt:
"Có rồi á, cuối cùng rồi."
Sau nhớ tới gì vẻ mặt phức tạp:
"Là sao?"
Tôi gật đầu, xúc động nói:
“Không ngờ giá con dở lâu thế”.
Anh gì.
Tôi nghi hoặc:
“Anh phải cả chính bản thân chứ?”
Anh lại:
“Anh gh/en, bực mình”.
Tôi hỏi:
“Tại sao?”
Sắc mặt méo mó:
"Có sau này con hâm hắn ta."
Tôi băn khoăn:
“Giống anh. Hai người phải sao?”
Anh suy sụp:
“Hắn ngốc lắm, con thể ngốc vậy. nhìn thấy đứa bé, nhớ đây ngốc mức nào.”
Tôi an ủi anh:
“Đứa bé đây vào chứng tỏ đứa bé thích đó.”
Anh lắng:
“Không, thể vậy được, hổ ch*t mất.”
"Sách nuôi dạy con ở đâu? muốn bắt th/ai giáo sinh!"
Lại sự hỗn lo/ạn bùng n/ổ.
Tôi nhìn dáng ngốc nghếch người đàn ông mặt mà khỏi bật cười.
Chúng biết nhau từ nhỏ, lớn lên kẻ th/ù nhau ngờ cuối cùng vợ chồng.
Rất nhiều điều xảy ra trong trình nhiều khúc mắc xảy ra.
Chúng sắp lạc nhau.
Tuy nhiên, số phận gắn kết chúng ch/ặt chẽ chúng người duy nhất nhau.
Không gì thể hơn thế này.
[HẾT]