Khi chạy đến Hậu Sơn, toàn thân tôi đã ướt đẫm mồ hôi, kiệt sức nằm bẹp, tim đ/ập lo/ạn nhịp khó chịu.
Tôi đói khát lao vào vòng tay rắn chắc của một bờ ng/ực cơ bắp, da mặt đ/au nhói vì cọ xát.
Không kịp nghĩ đến đ/au đớn, tôi lôi gã lên giường. Sau một hồi mây mưa thỏa thuê, cảm giác hồi hộp trong lòng mới tạm lắng xuống.
Người đàn ông đùa cợt vuốt ve lưng trần mịn màng của tôi: "Cưng yêu nghiệt thật, khuôn mặt này, thân hình này, không làm minh tinh thì phí của giời."
Gã ngập ngừng rồi nói tiếp: "Anh có thể giúp cưng vào giới."
Tôi nghiêng đầu cười nhạo: "Ba nghìn, tiền mặt hay chuyển khoản?"
Mặt gã lập tức lạnh băng, khẽ "hừ" một tiếng: "Hóa ra là con đĩ."
Mặc xong quần áo bước ra thì đụng phải mẹ từ phòng khác đi ra.
Bà hiểu chuyện này nên lo lắng: "Đỡ hơn chưa?"
Tôi gật đầu, bà thở phào: "Còn cần nữa không?"
Không đợi tôi trả lời, bà đã kéo tôi đẩy vào căn phòng khác.
Mắt tôi chợt cay xè, nước mắt nóng rát khiến mí mắt đ/au nhói.
Nếu là nhà bình thường, có lẽ bà đã là người mẹ tuyệt vời.
Vừa vào phòng, sân nhà đã xôn xao ồn ào. Nhan Nhu và bạn trai dẫn theo một đám người lấp kín sân. Bọn họ hung hăng đ/ập nát tan tành mấy chậu cây cảnh trong sân.
"Hôm nay tao nhất định phải đưa Nhan Nhu đi, rời khỏi cái nhà dơ bẩn này. Thời đại nào rồi mà còn bắt con gái đi b/án thân? Các người còn nhân tính không?" Liêm Lập gi/ận dữ hét lên.
Đám người đi cùng hắn thì nhìn tôi và mẹ từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm muốn và tham lam.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Tôi không tin Liêm Lập là loại người tốt lành gì.
Nhan Nhu vẫn theo Liêm Lập bỏ đi, không thì sẽ t/ự v*n ngay trước mặt chúng tôi. Giọt m/áu từ lưỡi d/ao cạo lông mày khiến trái tim mẹ đ/au nhói.
"Muốn đi thì đi, gia quy nhà họ Nhan con cũng biết rồi. Sống ch*t đều do con tự chọn." Mẹ nói với vẻ tê liệt cảm xúc.
Trước lúc đi, Nhan Nhu còn liếc nhìn tôi đầy khiêu khích, ôm ch/ặt tay Liêm Lập leo lên xe máy.
Tối hôm đó, tôi gặp một cơn mộng dài dằng dặc.
Trong mơ, em gái ngâm mình trong vũng m/áu, mặt mày tái nhợt gào xin c/ứu giúp. Xung quanh vô số bàn tay vươn ra đụng chạm vào thân thể em.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi gi/ật mình tỉnh giấc.
"Chị ơi c/ứu em, c/ứu..." Đầu dây bị c/ắt đ/ứt phụt, nhưng tiếng khóc tuyệt vọng của em gái vẫn văng vẳng bên tai.
Khi tôi và mẹ tìm thấy em, em đã bị vùi dập đến mức méo mó không ra hình người.
Liêm Lập trói em trên giường, đàn ông ngoài cửa xếp hàng chờ đến lượt vào.
Còn Liêm Lập thì ngồi khểnh ở cửa thu tiền từng người một.
"Nó tự đòi theo tao mà. Không phải muốn b/án thân sao? Tao cho nó sướng thỏa thuê." Gã đàn ông ngạo mạn nói, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn tôi và mẹ.
Trong phòng vẳng ra ti/ếng r/ên rỉ yếu ớt của em gái.
"Anh không thấy em đẹp hơn cả con bé sao?" Tôi cười diễm lệ.
"Mày muốn gì?"
Liêm Lập cảnh giác do dự, nhìn thấy tôi đột nhiên áp sát, cơ thể hắn thành thật... cứng đờ.
"Nhan Mị, con đĩ này! Em gái ra nông nỗi này mà mày còn có tâm tình quyến rũ đàn ông, lại còn là bạn trai của nó. Mày không biết nhục à?" Mẹ tôi gi/ật tóc tôi đầy bất mãn.
Liêm Lập thở phào nhẹ nhõm, ôm eo tôi cười gian trá: "Cả nhà này toàn đồ đĩ thõa, nhưng mà... tao thích đấy."
Mẹ đưa em gái thoi thóp về, còn tôi ở lại. Trước khi đi bà còn không ngớt m/ắng nhiếc tôi.
Liêm Lập th/ô b/ạo lôi tôi ném lên giường. Khi hắn đ/è lên ng/ười, tôi dùng móng tay khẽ chạm vào ng/ực hắn, để lại một vệt đỏ: "Anh từng nghe nói đến Trù Si Oán chưa?"
Hắn làm ngơ ch/ôn mặt vào cổ tôi, hơi thở nóng rực phả ra, d/ục v/ọng và tội lỗi đan xen.
Tôi nhắm mắt tận hưởng. Cảm giác căng thẳng phấn khích khi chờ đợi thời khắc hạ sát con mồi khiến tôi vô cùng hưng phấn.
Tôi xoa xoa bộ móng sắc nhọn - đã nuôi dưỡng chúng đủ lâu rồi!
"Tình si và h/ận th/ù đan xen, đó là thứ tình cảm dữ dội nhất thế gian này!" Tôi bật cười khẽ.
Có lẽ giọng điệu tôi quá đ/ộc á/c, Liêm Lập ngẩng đầu nhìn tôi đầy khó chịu. Đôi mắt âm hiểm kìm nén d/ục v/ọng nguyên thủy, một cái t/át nảy lửa trúng mặt tôi.
Tôi nhe hàm răng dính m/áu cười ha hả, cảm thấy kỳ lạ là vô cùng khoan khoái.
Thời khắc săn mồi!
"Á~~~~" Người đàn ông gào thét ôm ng/ực.
Hắn k/inh h/oàng nhìn trái tim đẫm m/áu trên tay tôi giơ trước mặt.
"Liêm Lập, hãy tận hưởng món quà lớn của em nhé. Từ giờ phút này, mỗi ngày anh phải ngủ với thật nhiều đàn bà khác nhau. Nếu không... ba ngày nội sẽ khô héo mà ch*t."
Tôi nói xong liền bỏ đi, lòng vô cùng thỏa mãn.