Kiều Mặc Vũ đang rảo bước Thi, nghe gi/ận m/ắng lớn.

“Mình cậu mới giống Lôi ấy!”

À, quên mất.

Nguyên Lôi khó ki/ếm, chỉ riêng chu phẩm loại gỗ bị bên trong nó phải ngốn kha khá rồi.

Trên thị trường, Lôi ít nhất phải hơn năm trăm nghìn tệ.

Với đỗ khỉ Mặc Vũ, dù gi*t đi chăng nữa sẽ Lôi ra đâu.

Cô đ/ập gạo nếp với vẻ dò.

Trên người tỏa ra ánh ngùn ngụt, ngay sau đó là đến.

Nắm gạo nếp làm bị thương, mà chọc gi/ận ta.

Cổ phát ra hét lên hai tiếng ồm ồm, chuyển hướng bò Mặc Vũ thật nhanh.

Thân thủ Mặc Vũ khá ổn, nhưng kỳ khỏe khoắn, người cứng được làm kim loại.

Chẳng mấy chốc Mặc Vũ la oai oái tròn sang bên.

“Á, đ/au đau đ/au! Đau ch*t mất thôi!”

Hàn Thiệu đứng bên cạnh nhìn mà lắng thôi.

Một trái tim chia hai nửa, nửa là sợ tôi làm nội bị thương.

Nửa lại, là sợ nội tẩn tôi nhừ tử.

Sắc mặt cứ lúc xanh lúc trắng, sau lúc chuyển màu đỏ.

Đến việc bị x/á/c sống ra đằng sau hề hay biết.

“Hàn Thiệu! thận!”

May mà Tống Phi tinh mắt, tung ra lửa, khiến x/á/c sống bị th/iêu ch*t.

Kiều Mặc Vũ hét lên thê thảm, thể lên người vậy.

“Á!”

“Tống Phi cậu đúng là kẻ tàn hại!”

“Tên x/á/c sống mà cậu dùng lá đắt thế, cậu muốn mình ch*t hả!”

“Không được, mình thể nhìn cậu lãng phí được!”

“Linh Châu, cho cậu nhé, mình đi diệt đám x/á/c sống đã.”

Kiều Mặc Vũ vừa hô hoán vừa chạy cửa, mắt mất khỏi tầm mắt tôi.

Nhỏ tài lanh xảo này!

Nếu biết điểm Thi, đối phó với khó.

Tôi ra Lôi trong túi, dường biết sự đ/áng s/ợ này, chuyển hướng chạy lối lên thang.

“Á!”

Đám người nhòm xem tầng hai chốc bắt đầu gào thét.

Tống Phi canh giữ lối lên kẹp bùa, xoa quả lựu đạn.

Đây là ty quân đội nước chế tạo.

Lựu chỉ th/uốc chu phẩm, kim cang loại khắc chế tà m/a khác.

Lòng tôi hơi chua xót.

Về thân thủ, Tống Phi là người kém nhất trong ba tôi.

Nhưng nhờ sức mạnh đồng nhỏ thường bộc lộ loại chiến lực khiến tôi phải gh/en tị.

Ví dụ bây giờ.

Cô rải đám rải cứ thể mất tiền vậy.

Đúng là người canh cổng, vạn người khó qua.

Âm bị Lôi lui, hướng, bò tôi.

“Tống Phi! Bao ta!”

Tôi gào lên, bổ nhào Thi.

Âm hốt, cái vẫn luôn đóng dưng mở ra, phun tôi ngụm đen.

Nếu bị phun trúng ngụm tử này, e là thần tiên c/ứu được.

Tôi nghiêng mình né tử khí, nghiến răng, ôm Thi.

Sau tôi nhét chuẩn bị vào ta.

“Bùm!”

Người phát ra ánh mãnh liệt, xém nữa là đ/ốt luôn tóc tôi.

“Để đó cho mình!”

Tống Phi nhảy trên thang xuống, lựu xông Thi.

Trời má!

“Đùng đoàng!”

Tôi cảm giác dường căn nhà đang rung chuyển.

Khói đen trong nhà nồng nặc tới mức mở nổi mắt, tôi ngửi da thịt bị xém.

Ch*t ti/ệt, hơi hơi nha.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm