Nhưng Triệu ngăn được người đàn kia, cũng chẳng cản nổi người mẹ đang đi/ên cuồ/ng của hắn.
Mẹ hắn nhìn thấy đàn ông, bốc lửa.
Bà ta lao viên đạn, đẩy anh ta ngã soài.
Ngồi đ/è lên ng/ười, tay siết cổ, hung tợn hơn cả m/a q/uỷ:
"Là mày! Là hại con trai tao!"
"Mày còn dám đây?"
Vừa vừa rơi nước giọng nghẹn uất:
"Nếu phải mày, con trai tao đâu đến nỗi ch*t!"
"Tao bắt
Người đàn ngơ ngác, dù bị công vẫn cố gắng ôn tồn:
"Cô ơi, cô bình tĩnh, chúng ta chuyện được không?"
"Cháu ý cô. Cháu là bạn thân của Dương, ba liên lạc được nên tìm."
"Chuyện gì xảy ra vậy? Cô kể rõ để giải quyết?"
Vừa nói, hắn liếc nhìn cảnh hồng điệp trùng trùng sân, người.
Khóe miệng nhếch:
"Hôm kết hôn sao? Cậu ấy chẳng báo cho cháu."
“Anh bạn này, coi là bạn nữa à?"
Triệu trẻ lạc lõng, đứng giữa biết phải làm gì.
Lẩm bẩm: "Kết hôn, đúng rồi, mình phải kết hôn."
Chợt hắn ôm đầu thét:
"Ba mẹ ơi con xin lỗi, con sai rồi! Đưa con về đi!"
"Nhưng con thể kết hôn, thể hại cô ấy..."
"Đau con đ/au quá..."
"Không được, cái này là bẩm sinh, con được...!"
Chỉ mình tôi nghe thấy tiếng đó.
Nhìn hắn lăn lộn dưới đất, một con m/a mà đ/au đớn chân thật đến thế, tôi cay xè.