"Tôi không chấp nhận hòa giải! Sống mũi này của tôi hoàn toàn tự nhiên không chỉnh sửa, bẩm sinh cao thẳng, hắn một đ/ấm suýt làm nứt mất rồi, tôi nhất định không hòa giải!"
Trong đồn cảnh sát quen thuộc, Quý Nguyên Châu ngồi ung dung một góc, thong thả nói: "Tôi nguyện chi trả toàn bộ viện phí cho cậu Diệp đây để bày tỏ hối lỗi."
Tôi với miếng băng dính trên sống mũi tức gi/ận gào lên: "Ông đây dùng bảo hiểm y tế xong chỉ tốn 47 tệ 8 hào 8, còn chưa bằng tiền sửa xe của anh, cái hối lỗi của anh rẻ mạt quá đấy!"
Viên cảnh sát trẻ cũng nói: "Dù thế nào đi nữa, anh Quý ra tay đ/á/nh người là không đúng, anh Diệp là bên bị hại hoàn toàn có quyền không hòa giải."
Quý Nguyên Châu chép miệng: "Vậy cậu còn muốn thế nào?"
Tôi vừa định dâng tặng hắn một tràng ch/ửi rủa kèm vè chế nhạo, thì hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Chủ nhân, cơ hội tốt đây, chi bằng nhân dịp này nghĩ cách rút ngắn khoảng cách với nam chính, tăng tình cảm đi?]
Lời hệ thống kịp thời nhắc nhở tôi, sau khi dần bình tĩnh lại, tôi suy nghĩ vài giây: "Vậy đi, chúng ta kết bạn WeChat, tám vạn lì xì tiêu tan ân oán."
Quý Nguyên Châu trả giá thẳng: "Tám trăm."
"Cái đm..."Chạm phải ánh mắt hắn, tôi nh/ục nh/ã nuốt lời, "đúng là thích con số cát tường này."
"Rùa ăn than đ/á - đen thui."
Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi không nhịn được đảo mắt, lẩm bẩm: "Không sao, không sao, đỏ tình đen bạc, không sao, không sao."
Quý Nguyên Châu thong thả quay đầu: "Gì cơ?"
Tôi gượng cười: "Khen anh đẹp trai tốt bụng."
Quý Nguyên Châu khẽ cười lạnh: "Dù không biết cậu mắc bệ/nh t/âm th/ần nào, nhưng Diệp Cảnh, cậu đừng trêu tôi nữa, tôi không muốn giao du thêm với cậu."
Tôi gi/ật mình, vô thức lôi điện thoại kiểm tra - dấu chấm than đỏ chói hiện lên rõ mồn một.
Bực bội vô cùng, tôi đứng chặn ngay đầu xe hắn: "Kéo tôi ra khỏi danh sách đen, không thì bước qua x/á/c tôi đã..."
"Ầm!"Tiếng động cơ xe vang lên, tôi gi/ật thót người. Quý Nguyên Châu ngồi trong xe nhìn thẳng, bấm còi cảnh cáo.
Tôi nuốt nước bọt: "Vậy thì anh cứ..."
Chưa dứt lời, chiếc xe trước mặt lùi lại, đ/á/nh lái vòng qua tôi rồi phóng lên đường, để lại cho tôi làn khói đen kịt.
Hệ thống hiện ra: [Chủ nhân, đề nghị lần sau nằm lên nắp ca-pô xe hắn.]
Tôi nghiến răng: "Xe đến chân núi ắt có lối đi, không xong thì mình tháo lốp, lần sau gặp lại việc đầu tiên là tháo sạch lốp xe hắn!!"
Độ thiện cảm chưa tăng, còn suýt nữa mất luôn sống mũi trời sinh, tôi mệt mỏi quyết định tạm lánh vài hôm rồi tính tiếp chuyện công lược.