Sau khi mặt lên cao, mang muốn chạy ngoài cửa. thấy thế, nữa ngăn cản tôi.
"Bé Thất, con đâu?"
"Con... Con nói với người thôn ạ, nói với người là mẹ có sao cả."
"Đừng đi."
Mẹ tức nói.
Vài giây sau đó thoáng giọng:
"Đợi thêm tí nữa, khi mặt xuống núi rồi đi."
Đi một chút với bây có khác biệt nhỉ... Lòng nữa ngập tràn nghi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẹ đợi khi mặt về Tây, ánh chiều tà dài chân mới ngoài.
Mẹ có theo, bà cứ đứng trước cửa nhà, cười vẫy tay với tôi, hề có ý định muốn ngoài.
Nhà nằm sườn núi tây bắc thôn, theo con dốc chạy một mạch vào thôn, ánh hoàng rọi in lên mặt đường tạo một đường cong cong vẹo vẹo. Tôi chạy tới nhà Tam gần nhất, và bố đang ngồi trước cửa sân nhà phơi lúa, thầm to đó.
"Tam Bố Tam Bình!" Tôi vẫy tay về bọn họ: "Mẹ con có đâu! con..."
Chưa kịp nói xong bố Tam bê cái ghế lên rồi kéo Tam vào nhà, đóng cửa lại.
Tôi tại đó hết mấy nhấc chân về nhà Trương cạnh... Còn thấy mẹ Trương kéo vào nhà, cũng đóng cửa lại, ngay cả rèm cửa cũng đều kéo xuống. Tôi phóng tầm nhìn xuống nhà Cao Phàn dưới, nhà Tinh, có nhà Triệu Hồng cạnh, thậm chí nhà chú cạnh bờ sông xa thật xa kia... Bọn họ đều đóng cửa dường như đang muốn né thứ đó rất đ/áng s/ợ.
Tôi trơ trọi ngay giữa con đường, nhìn ngôi được phủ bởi ánh hoàng hôn, hoàn toàn chìm mịch.
Thông thường rõ ràng đây là thời điểm nhộn nhịp nhất Nấu cơm, la cà tán dóc, cãi chuyện, lùa gà về chuồng, dắt trâu về tổ... Rộn ràng tới 8 tối, lúc chiếu phim bộ mới dần yên trở lại.
Tôi ngơ nhìn chằm chằm cái dưới chân mình, một lúc lâu mới từ từ ra.
Là dì cả.
Nhất định là dì nói đó với người thôn.
Lồng ng/ực lên một cảm giác đ/au nhói khó tả.
Cứ như là bị thứ đó lại.