Lưu Ngọc

Chương 20

03/10/2025 15:40

Vãng Sinh Kính vốn là bảo vật có thể thấy được chuyện kiếp trước.

Cái mà ta tưởng là xuyên sách, thật ra là vòng xoáy thế giới bị hỗn lo/ạn.

Ngày ấy chẳng có hệ thống nào, ta ngây ngô bước vào giới tu chân, cuối cùng lại rơi vào kết cục người mất đạo tiêu.

Ta và Ứng Phù Tuyết vốn đã từng tình thâm nghĩa trọng.

Chỉ tiếc rốt cuộc, hắn bị rút ki/ếm cốt, phế bỏ linh mạch, rơi vào vực thẳm vạn trượng. Còn ta bị sư môn phản bội, trở thành lô đỉnh cung phụng trò vui cho người ta, mái tóc đen cũng bạc trắng màu tuyết sương, nhan sắc tàn phai.

Khi Ứng Phù Tuyết quay về từ Chướng Cảnh, ta đã ch*t.

Hắn ôm th* th/ể ta, ch/ém gi*t bọn Cốc Thừa Xuyên, từng bước leo lên thang trời.

Mở miệng hỏi trời: "Ông trời bất nhân, cớ sao lấy mạng người yêu ta ra để đổi chác?"

Trời không hiểu: "Ngươi trừ gian diệt á/c, danh chấn thiên hạ, một bước thành thần, miếu đường hương khói khắp nhân gian, giới tu chân ca tụng công đức, chẳng phải tốt sao?"

Không tốt.

Ứng Phù Tuyết ch/ém một ki/ếm vào Trời: "Ta muốn trở lại!"

Hắn phân tách một mảnh linh h/ồn, hóa thành hệ thống.

Linh h/ồn phiêu bạt nơi dị giới, cuối cùng cũng không còn cô đ/ộc.

Ở Hà Tây quen một người, sau lại từ biệt người suốt ba năm.

Ta nhớ lại lần đầu gặp mặt, thật may, lần này đã hoàn thành hết những tiếc nuối, những điều còn thiếu của kiếp trước.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm