26.
Đúng vậy, thật không tới đây.
Tại giới ban đầu, chỉ đứa mồ côi.
Nãi cho đến hai mươi người buông giới này.
Mà thì bị những đứa thôn ứ/c hi/ế/p, nói rằng đứa không không mẹ.
Sau này bị tên đàn thôn cư/ỡ/ng hi/ế/p.
Từ miệng tên đàn đó, đồn mười mười đồn trở thành để đàn thôn ph/át ti/ết.
Mà lại trở thành con hồ ly tinh miệng những người phụ nữ thôn.
Mà rõ ràng đó lỗi của đàn kia.
Lần cuối cùng, lão trưởng thôn mươi tuổi bước nhà ta.
Ta lợi màn đêm, đem những ngôi nhà thôn đ/ố/t ch/áy từng ngôi một.
Còn những người không bị th/iêu ch*t và cố thôn, r/ìu ch/é/m cổ họ đang sau gốc cây ở cổng thôn.
Thế nhưng do bọn chúng đáng đời.
Trong lúc tuyên án, nhà học bất ngờ xuất hiện, hắn nói rằng mình có vệ ch*t.
Cái phải trả phải làm thí nghiệm cho cỗ mới sáng chế của hắn ta, gọi cuộc sống số.
Thế giới này.
Nhà học nói, vì ph/ạ/m phải t/ội không tha thứ, ở mọi giới mà tới, sẽ người có phận thấp kém nhất.
Ta được sinh trở thành con gái gia đình đồ tể.
Năm được năm con trai của gia đình đồ tể kết đồ tể vì mấy lạng đem đường b/án làm n/ô l/ệ.
Mà lúc đó, gặp được tiểu thư.
Người từ đông bước ra, trên người còn vương mùi gỗ đàn hương.
Người đưa về phía ta, thấy trên cổ của người có bớt hình hoa đào.
“Đi đi.”
Người nói.