Ngoại truyện · Nhật ký của anh trai
“Được về nhà rồi. Nhưng bố mẹ… bỗng trở nên kỳ lạ.”
“Tại sao cứ bắt mình uống thứ canh thịt quái dị ấy?”
“Tại sao bố ngày nào cũng đúng giờ gọi mình ăn cơm?”
“Sao ánh mắt ông nhìn mình lại đ/áng s/ợ đến thế?”
“Không… nhà mình vốn không như vậy. Mình phải tìm ra nguyên nhân, phải đưa bố mẹ trở lại như trước kia.”
“Bố mẹ thì thầm với nhau. Bố nói rất sợ ‘người kia’. Rốt cuộc, ‘người kia’ là ai? Cái tên sao nghe quen quá…”
“Cứ như là… mình đã quên mất một đoạn ký ức nào đó.”
“Không sao, mình cần thêm thời gian, tiếp tục điều tra. Những ngày tới, vẫn phải uống canh thịt… tuyệt đối không được ăn thịt.”
“Nhưng… vì sao lại không được ăn thịt? Sao mình lại cứ để tâm đến chuyện đó thế này?”
“Hình như… mình thật sự đã quên thứ gì đó.”
“Bố không ở đây, mình lén vào phòng bố mẹ.”
“Chăn gối vẫn nguyên vẹn, chẳng ai nằm.”
“Mẹ thì rất lâu rồi chưa bước ra khỏi bếp.”
“Cả bố cũng chẳng ngủ. Họ… bệ/nh rồi.”
“Phòng bố mẹ không còn an toàn. Tiểu Mộc cũng bắt đầu nhận ra có điều bất thường. Mình phải đẩy nhanh việc điều tra, không thể để em lo lắng.”
“Bố lại ép mình uống canh thịt. Không… nếu uống nữa, ‘người kia’ sẽ đến.”
“Mình giả vờ đi vệ sinh rồi ói ra. Nhưng ‘người kia’ phát hiện. Phòng vệ sinh cũng không an toàn nữa. Mình chỉ còn phòng riêng.”
“Phải làm sao đây? Chỉ uống canh, bố mẹ càng lúc càng gi/ận dữ. Lẽ nào mình phải ăn thịt…?”
“Không! Không thể để Tiểu Mộc phải ăn thứ này. Nhưng… mình có nên thử một lần?”
“Mẹ ra khỏi bếp rồi! Không! Bà ấy không nên ra ngoài!”
“Mẹ chưa từng ra khỏi bếp, sao hôm nay lại ra?”
“Chẳng lẽ là vì Tiểu Mộc!”
“Không, mình phải nhắc Tiểu Mộc đề phòng bố mẹ.”
“…Mình buộc phải ăn miếng thịt này.”
“Không! Không được! Thứ đó… là gì vậy?!”
“Đầu đ/au như búa bổ. Một ký ức mơ hồ trở lại.”
“Đó là… ký ức của mình.”
“Mình… đã ch*t rồi sao?”
------
“Không! Là mình sai, mình sai mất rồi!”
“Tiểu Mộc, nhất định đừng bao giờ cho bố mẹ ăn thịt! Nhất định đừng!”
“Chỉ cần ăn vào… chúng ta sẽ nhớ ra sự thật… rằng mình, rằng tất cả, đã ch*t rồi…”
“Nhưng điều đó… mình không thể để Tiểu Mộc biết.”
“Nhật ký này… tuyệt đối không được để em đọc thấy. Mình phải hủy nó.”
“Tiểu Mộc, hãy sống tốt cùng bố mẹ nhé.”
“Anh… đi đây.”