4.
“Nhìn kìa, Cận và hoa khoa múa đấy.”
Tôi vừa ngồi xuống, Kiều Kiều đã khẽ huých tay rồi thì thầm bên tai.
Tôi ngẩng đầu nhìn qua.
Giang Cận mặc đen giản dị, bên phối quần trắng, bật như vậy lập tức trở tâm điểm đám đông.
Bên cạnh cô gái mặc váy chữ A màu xanh nhạt, cô gái hoa khoa múa, Chu Thiến, trở hoa thì dĩ nhiên ngoại hình cô ấy phải rất xinh rồi.
Đó cô gái mà sao?
Tôi không kiềm chế được mà gh/en tị cách cay đắng.
Hóa uất thèm ăn, cúi đầu cố gắng ăn thật nhiều.
Tôi Cận, ngoài khuôn mặt do khác…
Đó đầu tiên vừa vào học, lần đang quầy chọn trái cây, đang chọn được nửa thì ô trên đường bỗng trượt và lao xuống dốc tốc độ càng nhanh.
Khi thì cả đã hoảng lo/ạn đến mức đứng đơ tại chỗ, không nhúc nhích được.
Bỗng chàng đã nắm lấy tay và kéo sang bên rồi đẩy ngã xuống. Lúc ngã, sẽ bị đ/ập đầu nên đã dùng tay bảo gáy và chàng chính Cận.
Anh vì mà tay bị trật, không chờ kịp nói ơn, đã quay lưng rời chỉ để câu: này chút.”
Một chàng diện mạo tuấn tú, khí chất lạnh như anh, hơn tinh đến vậy khiến cả tựa như đang tỏa sáng.
Mấy liền, không ngừng suy nghĩ về khoảnh khắc hôm đó.
Sau này, gặp trường, biết Cận, hai tiếng trường.
Nhưng rõ ràng chẳng chút ấn tượng về hôm ấy.
Từ trở đi, tuần đều đều tường viết lần.
Giang Cận, em anh.
Từ đến hai, đã viết 52 lần.
Thế nhưng, yêu cho đã chấm dứt từ lúc treo trên tường tình.
Tôi không rằng, chàng đã từng dịu dàng và tốt mặt hại và sẵn sàng s/ỉ nh/ục khác đến vậy, cũng lẽ do chưa đủ hiểu rồi.
“Hình như ta đang về chúng ta.” Kiều Kiều nói.
Ngay đó, nhìn thấy Cận dẫn theo hoa về mình.