“Không cần!” Tôi lớn tiếng nói.
“Cô cần.” H/ồn “Ví dụ cần người quét dọn mình.”
Họ biến khỏi căn phòng, lát sau mấy người tiến vào dọn dẹp còn nấu bữa tiệc thịnh soạn.
Họ bị nhập vào người.
Quả thực là rất khó quét dọn. Tôi im lặng ngồi trên sofa, không từ chối.
Muốn ở trú thì cần nộp xin. Dạo gần tôi vẫn quay về trường đêm mọi khi.
Buổi tối tôi về ngủ, Khanh và Phạm Tiểu Tuyết đều vắng mặt, trong chỉ mình Dĩnh.
Thấy ta cười tủm tỉm Hương.”
Tôi lại gần hỏi: “Có vậy?”
Châu cho cậu xem thứ.”
Cô ta tháo ngọc trước ng/ực ra, đưa cho tôi: “Cầm đi.”
Tôi lấy theo phản xạ. giác lạnh lẽo, dòng tà khí mãnh liệt nhập vào làn thoáng chốc đã khiến thần trí của tôi trở nên hoảng hốt.
“Thuế người xinh nhất trên đời này là hỏi tôi.
Cả người ta sáng, tiên nữ giáng trần, khuôn mặt vốn bỗng trở nên vô cùng xinh đẹp, nụ cười nhíu mày đều khiến tâm trí của người ta bị d/ao động.
Ôi trời ơi, thật xinh yêu!
Kìm không đậu, nghĩ thích ta mãnh liệt trào trong tôi. Song nghĩ vừa lên thì tà khí trong cơ thể tôi đã bị linh lực xóa sạch, tôi nhanh chóng khôi thần trí, vội vàng ném ngọc xuống.
Ngọc rơi lạch sàn nhà.
“Á, ngọc của tôi!”
Châu cuống quýt nhặt ngọc lên, cả gi/ận hỏi: cậu hả?”
Đúng lúc này, Khanh và Phạm Tiểu Tuyết vào phòng, chúng tôi thì hỏi: “Có vậy?”
Châu mách lẻo trước: “Tớ cho Thuế Hương xem ngọc bội, thế mà cậu ta lại vứt nó đất, suýt nữa thì làm hỏng nó!”
“Thuế sao cậu thể làm vậy được?”
“Cậu thật quá quắt!”
Hai người m/ắng tôi Dĩnh.
Tôi xoa ấn đường, nhìn chằm chằm vào Dĩnh, “Ngọc của cậu vấn đề.”
“Cậu vấn đề!” Một tia k/inh lướt qua trong Dĩnh.
Tôi nhíu mày, cảnh cáo khuyên cậu mau chóng vứt ngọc đi, đeo lâu sẽ xảy ra đấy.”
“Đồ đi/ên!” gi/ận quay mặt sang chỗ khác.
“Cậu ta gh/en tỵ đấy!” Khanh “Hôm anh trai của Dĩnh đến đón cậu ấy, Thuế Hương lầu ngác nhìn theo, vẻ mặt ấy… Chậc chậc, chắc cậu ta chưa bao giờ Lamborghini nhỉ? Còn ánh cậu ta cứ chằm nhìn vào anh trai của Dĩnh…”
Tôi cạn gh/en tỵ cơ?
Tôi thẳng: “Châu Dĩnh, ngọc của cậu sẽ khiến người khác thích cậu, nhưng trả là tính mạng của cậu.”
Vẻ mặt của cứng đờ.