Khát Vọng Không Đáy

Chương 14

22/05/2025 18:10

Tôi rót một cốc để trấn tinh thần.

"Sợ không?"

"Cũng mức."

Chỉ sốc biết mẹ ruột mình vô nhân thế.

Ngồi trong phòng xem TV đợi Trạm về, màn hình chiếu những cảnh nhàm chán c/ắt chơi chiếc ví chính cái ví lộ trí của lần trước, quăng xó vì tức gi/ận.

Quả nhiên c/ắt một thiết siêu rơi sàn.

Đúng lúc ấy, cửa mở tung.

Khương Trạm nụ cười dịu dàng mong đợi, nhưng giọng nói lạnh u ám: "Rốt vẫn chạy trốn rồi sao? sao, sẽ bắt em..."

Rồi hắn nhìn thấy đang gọt chiếc ví như gọt vỏ trái cây.

Tôi liếc hắn ngờ vực, nhặt thiết ném thẳng thùng rác cách xa năm mét, tự khen: "Chuẩn đét."

Khương "?"

Nụ cười trên mặt hắn tắt lịm, ánh dò xét: "Em chạy?"

"Tại sao phải chạy?"

Hắn nhe răng như mãnh thú: "Không rõ lời lão nói sao? Tôi quái vật đưa phòng thí nghiệm chỉnh sửa đấy!"

Nụ cười hắn ngoác rộng, lo/ạn: "A Xích, chạy đi... sẽ làm cho thêm dơ bẩn..."

Tôi tới hôn môi hắn, lướt rồi lùi lại, nhướn mày thách thức: "Cậu quái vật, đồ rác rưởi. Hoặc cậu diệt hoặc kéo cậu địa ngục. Cả hai đều dơ dáy, khác gì nhau?"

Môi hắn đ/è cửa. Trong hơi thở hỗn lo/ạn, m/áu tanh tràn miệng. Tôi trả cuồ/ng, hắn cũng chịu khuất phục, chiến hôn nhau khác gì hai con thú đực giành lãnh địa.

Trong đôi đen kịt của hắn phản chiếu hình ảnh một mang vẻ đ/au đớn, h/ận th/ù tột cùng, sẵn sàng nắm cổ hắn cùng rơi vực sâu dù có ch*t.

Tham Sân Si Vực thẳm d/ục v/ọng đáy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm