10
Hóa ra nghĩ biết hôm lần cuối dịch, định đón tạo bất ngờ.
Không ngờ lúc tan làm, Phương Nhiên chặn đường anh. kể rằng chính Trần Nhiên ngày xưa, từng sống đối diện anh. nghe thấy bảo đồng nghiệp đi đón nhờ tiện đường chở - dì Trương.
Lục đồng ý.
Trên đường Phương Nhiên liên tục nhắc về chuyện đây bạn sống gần nhau. ngừng về mối duyên gặp lại cùng làm công ty, bóng ám chỉ rằng rất hợp trở thành một cặp. Thấy dì Trương dường ý định tác hợp, rõ mối h/ệ của còn bảo rằng sau này họ dự đám cưới. Không khí trong xe lúc đó mới lặng.
Nhưng khi gặp được Lương ở nhà, chuẩn bị quay xe Phương Nhiên đột nhiên đứng đầu xe. kịp phanh lại, lẽ đã vào viện.
Cô đứng Lương với rằng anh. đáp lại, lại nói:
“Anh dám cá với không? cùng xuất hiện chắc khóc bối rối, biết làm gì. Loại phụ nữ vậy…”
“Cô yếu đuối ngắt lời, gì về Lương cả. hay với tôi, đến lượt đ/á/nh giá.”
“Vậy dám cá không? thua, bỏ toàn, bao giờ đến làm phiền Lương lung tung dì Lục.”
Lục dây thêm, Lương bị vào chuyện này lần đồng ý.
“Phương Nhiên,” lùng nói, “Nếu vì ngoại hình hay năng lực, toàn tìm được tốt Nhưng tình dành cho chỉ vì mới Đổi lại bất kỳ ai, bây giờ. Thu dọn lại suy nghĩ của đừng xuất hiện chúng Ngày mai, hoặc xin nghỉ, hoặc nhận thư sa thải, tùy chọn.”
Phương Nhiên tin nổi: “Dựa vào đâu? Tôi làm gì sai trong công đâu…”
“Không có,” c/ắt ngang, “Tôi cô, đủ chưa?”
Cô cứng họng.
“Cô nghĩ công tư phân minh, cá nhân Phương Nhiên, toàn biết nào làm gì. Đây cái giá trả.”
Nói xong, thèm nhìn thêm một lần, bế Lương rời đi.