Xuyên Thành Pháo Hôi Liều Ăn Nhiều

Chương 2 + 3

05/12/2024 11:03

2

Da anh ta thật đẹp.

Sáng bóng, trắng trẻo.

Ban đầu người đàn ông chưa kịp phản ứng.

Tôi liền táo bạo ngồi thẳng lên người anh ta, vừa hôn vừa sờ.

Chưa được bao lâu, dù cách một bộ vest chỉnh tề, tôi vẫn cảm nhận được toàn thân anh ta nóng bừng lên.

"Cô đang làm gì vậy?" Anh ta nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.

"Ch*t dưới hoa mẫu đơn, có làm qu/ỷ thì cũng là qu/ỷ phong lưu."

Vừa nói tôi vừa luồn tay vào cổ áo anh ta.

Thật không tệ, nhìn có vẻ g/ầy, hóa ra lại có cơ bắp.

Chỉ là... có cái gì đó cấn tôi…

Tôi mở to mắt, lúng túng vô cùng, lại nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt anh ta.

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt như đang suy tính điều gì đó.

Ngay lúc này, một nhóm người mặc đồ đen xông tới:

"Bảo vệ ông chủ Tạ!"

Ông chủ Tạ?

Tôi chợt nhớ ra rồi!

Tạ Thế Kỳ - đại lão hắc bang!

Tên đại phản diện trong cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc!

Anh ta bị tật ở chân, lại còn mắc chứng tâm lý b//iến th//ái, th/ủ đo/ạn t/àn nh/ẫn vô cùng.

Anh ta làm đủ mọi chuyện á/c, đặc biệt thích h/ành h/ạ người khác.

Nhưng anh ta trở nên như vậy là có nguyên nhân.

Trong truyện có viết, anh ta mắc "b/ệnh khó nói", không thể làm đàn ông thực thụ.

Tôi cúi đầu nhìn xuống... ừm…

Đây mà gọi là có b/ệnh sao?

Ánh mắt của tôi rõ ràng đã x/úc ph/ạm Tạ Thế Kỳ.

Anh ta nheo mắt: "Đưa cô ta đi."

Tôi sợ đến mức ho ra một ngụm m//áu.

Không cần đâu! Tôi lập tức ch*t luôn đây! Không cần ngài phải đích thân ra tay!

Khát vọng được ch*t mãnh liệt đến vậy.

Cuối cùng tôi cũng trút hơi thở cuối cùng, nhận cơm hộp đi gặp tổ tiên.

3

Tỉnh dậy, tôi nằm trong một cỗ qu/an t/ài.

Căn phòng trước mắt rộng lớn, nội thất lộng lẫy.

Chiếc qu/an t/ài của tôi được đặt ngay bên cạnh giường.

"Tỉnh rồi?"

Giọng nói đột ngột vang lên, khiến tôi sợ hãi nằm phịch lại trong qu/an t/ài.

Tạ Thế Kỳ đang chuẩn bị đi ngủ.

Anh ta mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, hơi xuyên thấu.

Ánh đèn mờ ảo chiếu lên cơ thể săn chắc, g/ầy nhưng đầy sức mạnh của anh ta.

Tôi không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

"Đây là đâu?" tôi hỏi.

"Nhà tôi."

"Tại sao tôi lại ở đây?"

"Để ngủ cùng tôi."

"Nhưng tôi đang nằm trong qu/an t/ài!"

"Cô vốn là một kẻ đã ch*t, nằm trong qu/an t/ài thì có gì sai?"

Anh tìm người ch*t để ngủ cùng à?

Không hổ là anh, Tạ Thế Kỳ.

Tôi biết điều nhích dần ra cửa: "Khuya rồi, ông chủ Tạ nghỉ ngơi sớm đi."

Tôi toan tìm cách chuồn khỏi đây.

Nhưng Tạ Thế Kỳ đột nhiên b/óp ch/ặt c/ổ tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra, lần trước khi hôn anh ta tôi đã c/ắn môi anh ta chảy m/áu.

Môi anh ta ửng đỏ một vết, trông đặc biệt quyến rũ.

Nhưng những lời anh ta nói ra thì chẳng quyến rũ chút nào:

"Ai cho cô gan dám hôn tôi?"

Tôi không thở nổi, vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Tạ Thế Kỳ định gi*t tôi sao?

Không biết bao lâu sau, anh ta buông tay.

"Tha mạng cho cô, tôi muốn xem cô còn bản lĩnh gì," Tạ Thế Kỳ lạnh lùng nói.

"Tôi b/ị th/ương, nếu cô muốn ra tay đêm nay là cơ hội tốt nhất, tôi sẽ không phản kháng."

"Thật sao..."

"Ừ." Anh ta nhìn tôi như nhìn một người ch*t.

Chắc là qua đêm nay tôi thật sự không sống nổi.

Dù sao cũng phải ch*t, chi bằng trước khi ch*t tận hưởng chút.

Tôi nghiến răng, ngồi hẳn lên người anh ta.

...

Về sau tôi mới biết.

Tôi chỉ là một tiểu tốt phe đối địch trong câu chuyện này.

Tạ Thế Kỳ chỉ cho tôi cơ hội để á/m s/át anh ta.

Chứ không phải... để tôi ăn sạch uống sạch.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi Dựa Vào Đọc Ánh Mắt Để Livestream Tìm Người

Chương 17
Tôi livestream tìm người. Một bạn gái khóc lóc cầu xin tôi giúp đỡ, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: "Dưới sàn nhà góc cầu thang tầng hai, cô tự tay niêm phong anh ta, quên rồi sao?" Kết quả là tôi bị vô số khán giả mắng chửi thậm tệ. Ngày hôm sau, cảnh sát dựa theo manh mối tôi cung cấp, đã tìm thấy thi thể bạn trai của cô ta, cô ta cũng bị bắt. Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, tài khoản của tôi ngập trong tin nhắn. Toàn bộ đều là nhờ tìm người, và những lời sùng bái tôi. Trong đó, có một bức ảnh thu hút sự chú ý của tôi. "Xin hãy giúp tôi tìm người với, con gái tôi đã mất tích ba ngày rồi! Cầu xin sư phụ, tìm được con bé, tôi chắc chắn sẽ có hậu tạ lớn!" Kèm theo là ảnh một bé gái hai ba tuổi mặt tròn đáng yêu, buộc hai bím tóc nhỏ, trông rất thanh tú. Nhưng nhìn kỹ, trên mặt con bé phủ một lớp tử khí. "Con gái cô, chưa bao giờ rời khỏi nhà."
143
10 Diễn Chương 24

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Sau khi được nhận lại vào gia đình giàu có, tôi dựa vào thể chất xui xẻo để sắp xếp lại cả gia đình.

Chương 6
Tôi mang số mệnh thiên sát cô tinh, trời sinh là sao chổi. Vừa mới sinh ra, tôi đã bị tráo đổi. Trong vòng ba năm, gia đình bố mẹ nuôi xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, cuối cùng họ phải vội vàng đưa tôi vào một đạo quán. Sư phụ nói tôi mang sát khí quá nặng, cần phải tịnh dưỡng, nếu không sẽ hại chết tất cả những người xung quanh. Hai mươi năm sau, bố mẹ ruột cuối cùng cũng nhớ đến tôi. Ngày trở về, cô con gái nuôi Tô Noãn Noãn nắm tay tôi khóc lóc thảm thiết: "Chị ơi, chị về thật tốt quá, tất cả là lỗi của em, em không nên chiếm đoạt cuộc đời chị..." Vừa nói, cô ta "vô tình" trượt chân, ngã nhào về phía tôi. Tôi mặt không cảm xúc lùi lại nửa bước. Chiếc bình cổ phía sau lưng cô ta, không một dấu hiệu báo trước, rầm một tiếng, tự vỡ tung. Mảnh vỡ văng khắp người cô ta.
Báo thù
Gia Đình
Hiện đại
217