Hai giờ sáng, tôi nhận được cuộc gọi từ bạn trai.
"Nhạn Nhiên, anh đ/au bụng, em có thể đến ở cùng anh được không?"
Đau bụng?
Khi tôi nghe thấy lời này trong lúc đang buồn ngủ, tôi vội ngồi dậy khỏi giường, bước ra khỏi cửa mà không nói một lời.
Anh là bác sĩ phòng cấp c/ứu.
Làm việc ca đêm.
Đến bệ/nh viện, tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà gõ nhẹ cửa phòng
trực của bác sĩ rồi đẩy cửa ra.
Chiếc giường phồng lên.
Tôi bước lại gần thì thấy có hai người nằm đó.
Một người là bạn trai tôi, Chu Đức Sâm.
Người còn lại là Tần San San, một y tá trẻ ở khoa cấp c/ứu.
Tôi chợt sững người tại chỗ, chiếc ô còn đang nhỏ giọt nước bị sức lực
của tôi ném xuống đất.
Chu Đức Sâm cau mày trước tiếng động đột ngột đó.
Khoảnh khắc anh mở mắt ra và nhìn thấy tôi, trong mắt bỗng hiện lên một tia h/oảng s/ợ.
“Nhiễm Nhung, sao em lại ở đây?” Anh ngồi dậy, vô thức kéo chăn đắp
cho người bên cạnh.
Đây là ch/áy nhà mới lòi mặt chuột sao?
Tôi mím môi, vô cảm nói ra sự thật: “Anh nói anh bị đ/au bụng nên muốn
em đến chỗ anh kia mà.”
Anh lại cau mày, một lúc sau mới hiểu ra, giải thích: “Anh chỉ gọi đại vậy
thôi.”
“Chỉ gọi đại vậy thôi?” tôi lặp lại, “Gọi cho tôi vào lúc hai giờ sáng mà
vẫn chỉ là gọi đại thôi sao.”
Anh mở miệng, nhưng chưa kịp phản bác, giọng nói tức gi/ận bị đ/è nén
của tôi lại vang lên: "Tôi đến đây để hỏi xem tại sao anh lại lên giường
với người phụ nữ khác, vì lý do công việc à?"
"Trịnh Nhiên, đừng gây sự vô cớ." Giọng nói có chút bất đắc dĩ của anh
vang lên.
“Gây sự vô cớ à?” Tôi tức gi/ận cười lớn.
Tôi không thể kìm nén được cảm xúc dâng trào trong lòng nữa, giọng
nói càng lúc càng lớn “Nếu muốn chia tay thì cứ việc nói, đừng làm
chuyện tồi tệ như vậy."
Bệ/nh viện về đêm rất yên tĩnh, giọng nói của tôi vang vọng khắp hành
lang.
Âm thanh rất lớn.
Anh mệt mỏi xoa xoa lông mày: "Sao lại nhắc đến chuyện chia tay? Đừng làm ầm ĩ lên."
Làm ầm ĩ cái chó gì chứ?
"Anh ngủ với người phụ nữ khác, tôi không được làm ầm ĩ lên sao?"
Tần San San vẫn nằm giả c.h.ế.t cuối cùng cũng ngồi dậy, chậm rãi vuốt tóc: “Chị Nhiên Nhiên, chị đừng suy nghĩ nhiều, tôi và bác sĩ Chu
cùng nhau làm ca đêm, phòng trực chỉ là một nơi nghỉ tạm thời của
chúng tôi mà thôi, chúng tôi không có qu/an h/ệ gì hết, cũng chưa phát sinh chuyện gì đâu."
Tôi nghe ra được một chút buộc tội trong giọng nói ngây thơ của cô ta.
Nghe như tôi không có ý thức mà đến càn quấy vẽ chuyện về bọn họ
vậy.
Tôi nhếch môi cười vô cảm: "Tôi nhớ không lầm thì y tá các cô có
phòng trực của y tá phải không? Tại sao lại ngủ trong phòng trực của bác sĩ?"
Chu Đức Sâm khẽ gi/ật mình, không hài lòng với thái độ hung hãn của
tôi, "Đừng gây sự nữa, bên ngoài đang mưa sấm sét, cô ấy sợ ngủ một mình."
"……Còn tôi thì sao?"
Bên ngoài trời đang sấm sét và đang mưa, tôi chạy đến đây lúc hai giờ
sáng, không sợ sao?