Vừa đi được một bước, tôi đụng phải một nam sinh trước mặt.
Hình như cậu ta đang chuẩn bị đi m/ua nước từ máy b/án nước tự động chỗ góc tường, trên tay cầm một nắm đồng xu, bị tôi đụng phải, đồng xu lăn lông lốc xuống đất.
“Tôi xin lỗi…”
Tôi quỳ xuống nhặt tiền, vừa đúng sáu đồng xu, hai đồng ngửa và bốn đồng sấp.
Tim tôi đ/ập “thình thịch”.
Dương hãm âm trung, hạ cấn thượng khảm tương điệp, là quẻ Thủy Sơn Kiển, đại hung.
Khảm là nước, Cấn là núi. Núi cao nước sâu, chuyến này chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn và nguy hiểm, chẳng lẽ lại đụng phải nhóm Đồng Phúc Sinh rồi?
Th//i th//ể đột ngột biến đổi quy mô lớn như vậy, rất có thể là do tà tu đang quấy phá, tôi không thể xem thường được nữa.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lục Linh Châu,
“Đi thôi, tôi dẫn cậu lên núi hái nấm.”
Lục Linh Châu vui mừng nhảy cẫng lên.
“Thật sao, ở đâu?”
“Huyện Thái Hoà, tỉnh Giang Tây, mấy cây nấm gan bò ở đó rất lớn…nghe nói còn mọc rất nhiều.”
“Đừng nói nữa, miệng tôi sắp chảy nước miếng rồi, Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ, m/ua vé máy bay đi.”
“Đừng vội, mang theo nhiều pháp khí một chút để đề phòng, cậu xem lần trước cậu đi lạc đã đụng phải phòng qu/an t/ài, năm nay cậu có thái tuế xung chiếu trong đại vận, gặp rất nhiều chuyện xui xẻo.”
Lục Linh Châu gật đầu như giã tỏi.
“Đúng, đúng, có lý, gần đây tôi đúng là khá xui xẻo, Phỉ Phỉ, đến nhà kho một chuyến, lấy thêm ít bùa chú đi.”
Cái gì? Có hẳn một kho chuyên đựng bùa chú à?
Đồ nhà giàu chó ch//ết này!
Tôi quay về phòng ngủ, lôi hộp bánh quy Danisa ở dưới gầm giường ra, lấy ra năm tờ giấy bùa, đếm hai lần, lại bỏ lại ba tờ.
Có Lục Linh Châu thì mang hai tờ là đủ rồi.