Lúc Thanh xuất trước cửa thì liền lòng anh.
“Anh Lâm, thì tới rồi.” còn mang theo khóc thút thít khe khẽ.
Tay khựng đằng sau nhưng sau đó vỗ nhẹ lưng “Sao đột nhiên điện?”
Tôi lắc đầu.
“Vừa nãy em đổ bình hoa, sau đó nghe “tách” cái thì tất cả đèn đều tắt hết.” Đây lí thoái thác nghĩ xong từ trước khi chuyện này.
Lâm Thanh nghe vậy thì liền tay mở nắp điện ra.
Anh hơi.
“Có trong bình hoa nước không?”
Tôi gật đầu.
Khi người chăm sóc khách hàng trong điện thoại nhân viên sửa chữa tan rồi, đến giờ sáng sau mới người tới sửa thì liền cảm ông trời thoảng đứng phía mình.
Lâm Thanh điện thoại, chớp mắt anh.
“Anh Lâm…” cắn môi dặt hỏi “Tối nay thể em không?”
Chắc biểu trông sợ hãi quá dự hồi, sau đó đồng ý tôi.
Nhưng đáng tiếc thuê chỉ phòng ngủ đơn.
Chỉ chiếc giường.
Anh hình hề dự đề nghị: “Tôi ngủ dưới đất rồi.”
Tôi “hì hì” thành tiếng.
“Còn nữa Lâm.”
Theo khí trong hình ấm lên đôi chút.
Lâm Thanh thật sự nằm thật.
Tôi nằm lên giường, mắt trần nhà, giả chỉ vô ý hỏi anh: Lâm, nếu chị dâu biết thì tức gi/ận không?”
Anh trả tôi.
Trong phòng đột nhiên trở tĩnh đến nghe giao anh.
Ngay khi tưởng rằng trả mình nữa thì liền thườn thượt.
“Cô ấy chịu ly hôn với tôi.”
Trong còn ra sự bất lực nhỏ.
Hình thật sự hạ quyết ly hôn bằng rồi.
Tôi theo, cố ra rất hiểu chuyện: “Em nghe các cụ hay nói, thà phá hủy ngôi đền còn hơn h/ủy ho/ại cuộc hôn nhân, nếu chị dâu muốn ly hôn thì hai người cứ với nhau đi.”
Sống với nhau tốt, mới thể đ/ập tan hoàn được.
Lời này ai nghe đều thấu hiểu lòng người.
Nhưng thanh đột nhiên từ bật dậy, phía dài.
Có lẽ đó muốn với chẳng nằm chỗ cũ.
Buổi sáng, khi còn mở mắt ra thì mùi thơm thoang thoảng rồi.
Tôi dậy từ giường thì bữa sáng bàn.
Bữa sáng đơn giản nháy mắt đỏ cả vành mắt, lần khung cảnh này năm năm trước rồi.
Mẹ trong phòng bếp quay quở trách “Cái con bé lười biếng này, còn thức dậy nữa thì muộn đấy.”
Khuôn mẹ Thanh chồng lên nhau cách trùng khớp.
Tôi cầm ly sữa bò bàn lên.
“Sao trong tủ lạnh chẳng hết vậy?” điệu còn tỏ “Không nấu cơm đấy chứ?”
Tôi cảm giác chua xót nơi mũi xua tan rồi mới kéo lê đôi dép đi đến trước bàn ăn.
“Những này đều đi m/ua hết phía bữa sáng ngoài tệ bàn ăn, cất hỏi Thanh đang trước mình.
Anh cái muỗng.
“Chỉ bữa sáng đơn giản thôi.” vừa bóc vừa nói, “Cố gắng ăn đỡ vài miếng đi.”
Tôi gì.
Anh thêm nữa.
Tôi chỉ lặng ăn đột nhiên trong tầm mắt xuất bóc sẽ.
Trước kia mẹ thế này.
Bà vừa bóc vừa trách m/ắng tôi.
Sau đó bóc vỏ trong bát nào.
“Anh Lâm.” cúi trắng bóc trong bát, khàn gọi Thanh tiếng.
“Hửm?”
Tôi với anh: thật.”
Sắp bằng mẹ rồi.
Hóa ra cháo trắng gà thể thơm tới vậy.