“Phải, bị ch/ặt, thì lối ra của bọn bị chặn. Bọn không thể nào ch/ặt đ/ứt lối ra duy nhất được, thế nên định còn tồn tại lối ra khác.”
Vương Dương tự tin nói.
Tôi bị cậu kéo đi về phía trước.
Đúng thế! Lỡ như tồn tại con đường khác thì sao!
Trong khoảnh khắc đột dâng cảm giác kỳ với Vương Dương.
Thông minh?
Hoặc là sùng bái.
Chúng đi đến nơi đường và đường quốc lộ.
Khi chúng mới đến đi bằng đường quốc lộ này, mà con đường này chính là đoạn đường thông với treo.
Cả đường và đường quốc lộ hơn dưới rất nhiều.
Phía dưới cây cối rậm rạp, không nhìn thấy được cuối đằng trước nhưng có thể nhìn thấy những chấm màu cam mơ hồ phía sau.
Đó là những quả hồng mà trưởng làng cho chúng xem.
Vương Dương quỳ xuống, nhặt cho vào tay xoa xoa.
Đất trượt khỏi đầu tay cậu ấy.
Cậu chợt cười rồi quay lại nhìn tôi.
“Châu Văn, chúng ta được c/ứu rồi.”