Nhưng so với việc cứ nghĩ ngợi xem Kỷ Cảnh D/ao giờ ra sao, tôi lại thấy lo cho bản thân mình có lẽ quan trọng hơn.
Bảy năm đã trôi qua, núi Mê Đồ bị đem ra đấu giá.
Tay tôi cầm tờ báo khẽ khựng lại — tôi là sơn thần của núi Mê Đồ, sao chẳng ai hỏi ý tôi lấy một tiếng vậy?
May mà trong trang tin ấy, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc — người "tân nương" thứ 430 của tôi, Ôn Dự.
Lần đầu gặp Ôn Dự, cô vẫn chỉ là một cô bé nhỏ nhắn, rụt rè, làn da lộ ra chi chít vết bầm xanh tím.
Cô bé sợ người, r/un r/ẩy trốn trong kiệu hoa, ánh mắt đầy hoang mang bất an.
Tôi cố giữ khoảng cách, lạnh nhạt hỏi: “Tên.”
Cô bé r/un r/ẩy nhìn tôi, môi khẽ run: “Ôn Chiêu Đệ.”
Tôi: “…”
Tên gì mà khó nghe quá. Tôi cúi đầu, đang nghĩ cách đổi tên cho cô bé thì cô bé bỗng lấy hết can đảm hét lên:
“Ngài… ngài đừng ăn tôi! Tôi muốn sống!”
Tôi: “…”
Tôi trông đ/áng s/ợ đến thế sao?
Cô bé năm nào khóc lóc c/ầu x/in “đừng ăn tôi” giờ đã hóa thành người phụ nữ quý phái, đeo đầy châu báu, toát ra khí chất điềm đạm của kẻ đứng trên cao.
Năm tháng khắc thêm vài nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng ánh nhìn của Ôn Dự vẫn dịu dàng như cũ, chỉ là thêm chút quyền uy trầm lắng.
Cô nhìn tôi, giọng nghẹn lại: “Tôi tưởng… sẽ chẳng bao giờ gặp lại ngài nữa.”
Tôi thầm thở phào — ít nhất Ôn Dự vẫn còn nhớ tôi.
Ôn Dự rót cho tôi một tách trà nóng, từng cử chỉ đều toát lên vẻ thanh nhã:
“Trong buổi đấu giá núi Mê Đồ… tôi chỉ lo duy nhất một người.”
Môi cô khẽ mấp máy.
Tay tôi khựng lại giữa không trung: “Cô nói… là ai?”