Quả Táo Thối

Chương 43.2

06/06/2025 11:17

Cuối cùng mẹ tôi quyết định định cư ở nước ngoài, sống rất phóng khoáng.

Hai người cha của tôi thường cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, nhưng chỉ vài phút sau lại làm lành.

Họ cứ thế bên nhau, đi qua bao năm tháng.

Lâu đến mức tôi cũng trở thành bà nội rồi.

Ba Chu là người ra đi trước. Bố tôi ngồi bên giường ông ấy rất lâu, không nỡ rời đi.

Miệng lẩm bẩm: "Ít hơn anh một tuổi mà, sao em lại đi trước được..."

Sau đó, bố tôi dọn về sống trong cái sân nhỏ ấy.

Không ai khuyên được.

Chưa đầy hai năm sau, mẹ tôi cũng qu/a đ/ời vì bệ/nh.

Tôi sợ bố cũng bỏ tôi mà đi, thế là dọn về sân nhỏ sống cùng ông.

Ban ngày, ông thường nằm trên ghế bập bênh, đối diện cây hải đường, ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ.

Khi tỉnh táo, ông nắm tay tôi, kể đi kể lại những chuyện ngày xưa.

Tôi không thấy phiền, chỉ lặng lẽ nghe.

Lần này như mọi khi, tôi nghe ông kể xong câu chuyện với ba Chu, định đỡ ông vào nhà.

Ông vẫy tay: "Cứ để bố nằm đây, tốt lắm rồi."

Nói xong, ông thở một hơi dài:

"Bố biết người ta vẫn h/ận bố vì những năm tháng bỏ rơi người ta quá lâu, nên người ta trả th/ù, để mặc bố ở lại đây. Bố muốn đền đáp bảy năm ấy, nhưng mà, bố không chịu nổi nữa rồi. Chu Dực à, xin hãy gặp anh đi, anh nhớ em lắm."

Hôm nay vừa tròn ba năm rưỡi ngày ba Chu mất.

Một làn gió nhẹ thổi qua, hoa từ cây hải đường rơi lả tả, hai đóa đậu ngay trên ghế bập bênh.

Người trên ghế bập bênh đặt hai đóa hoa vào lòng bàn tay, mãn nguyện thiếp đi.

Từ đó, trên thế gian này.

Không còn ai coi tôi như một đứa trẻ nữa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Vào Hạ Chương 17
5 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm