Có Trăng Quên Đèn

Chương 12

22/05/2024 11:25

12

Bọn họ muốn để tôi bình tĩnh lại.

Muốn để tôi suy ngẫm thật kỹ tất cả những chuyện đã xảy ra trước đây.

Bọn họ muốn tìm Hạ Lê về.

Trái tim tôi càng ngày càng lạnh lẽo, giống như đi chân trần trên tuyết tháng ba giữa mùa đông buốt giá vậy. (*Tháng ba Trung Quốc thường rơi tuyết dày.)

Nhưng không còn một hơi ấm nào dành cho tôi nữa.

Tôi càng ngày càng chán nản.

Bọn họ đưa tôi về nhà, để tôi chọn một phòng ngủ khác.

Phòng ngủ ban đầu của tôi, đã hoàn toàn thuộc về Hạ Lê, không còn thuộc về tôi nữa.

Nhưng tôi không chịu.

Khi không có ai, tôi chậm rãi bước đến cửa căn phòng kia.

Khi còn ở trạng thái linh h/ồn, rõ ràng tôi đã nhìn qua cách bài trí bên trong vô số lần, nhưng khi dùng cơ thể thật nhìn lại, trái tim vẫn đ/au đớn.

Tôi giễu cợt cười thành tiếng.

Nhưng chỉ đứng đó mấy phút, đột nhiên lại có người xông vào.

Mắt anh tôi đỏ ngầu, chẳng nói chẳng rằng nắm ch/ặt cổ tay tôi.

Gấp gáp kéo tôi ra ngoài:

“Em vào đó làm gì? Đây là phòng của Lê Lê, kẻ đã hại Lê Lê như em không có tư cách bước vào đó!”

Tôi cười khổ, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, nhưng đó vốn dĩ là phòng em mà.”

Nhưng hình như không có ai nhớ cả.

Anh tôi bị một từ nào đó kí/ch th/ích, nắm ch/ặt lấy cổ tay tôi, ném tôi xuống nền đất.

Lòng bàn tay bị chà sát đ/au điếng, đầu gối cũng đ/au, hình như còn bị bầm tím.

Nhưng tôi không động đậy, ngân ngấn nước mắt nhìn anh:

Anh tôi cau mày chán gh/ét: “Tao chỉ có một đứa em gái là Lê Lê!”

Tôi tưởng mình có thể điềm tĩnh đối mặt.

Nhưng khi nghe anh chán gh/ét tôi một cách công khai như thế.

Một cảm giác buồn nôn nhẹ dâng lên trong bụng tôi.

Muốn nôn toàn bộ ra ngoài.

Tôi chợt cười ra thành tiếng: “Nhưng chúng ta mới là anh em ruột, còn cô ta chỉ là một người ngoài.”

“Trong lòng tao, con bé mới là người nhà của bọn tao, nếu như Lê Lê không quay trở lại, thì tao cũng không để mày sống yên đâu!”

Anh tôi để lại lời cay nghiệt đó rồi đi mất.

Mặc kệ tôi có đứng dậy được hay không.

Nhưng tôi vẫn gắng gượng đứng dậy.

Tôi an ủi chính mình:

[Ôn Mạt, đừng buồn, chỉ là anh lâu quá không gặp mày nên mới chưa quen thôi.”

Nhưng chỉ là chưa quen thật ư?

Tôi không muốn tìm ki/ếm đáp án.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trạng Nguyên Hôm Nay Đã Tìm Được Vợ Chưa?

Chương 13
Ta thay tỷ tỷ ruột của mình, gả cho người thanh mai trúc mã sa sút mà nàng không muốn lấy. Từ ngày thành thân, ta tận tâm lo liệu việc nhà, kính trọng hắn, hòa thuận như khách. Đến khi Lăng Diễn đỗ trạng nguyên, ai nấy đều chúc mừng ta khổ tận cam lai. Nhưng chẳng bao lâu, lại truyền ra tin hắn trọng lễ cầu hôn tỷ ta làm bình thê. Bên ngoài đồn rằng, hắn từng nói một câu khiến người người xuýt xoa: “Tiểu thư Tô gia đoan trang kiêu quý, lẽ ra nên được vạn người sủng ái. Nay Lăng mỗ công danh thành đạt, đời này tuyệt không để nàng chịu nửa phần ủy khuất.” Họ trai tài gái sắc, quả thật xứng đôi vừa lứa. Mà ta đúng là đáng đời phải chịu khổ. Đêm ấy, ta – người vợ tầm thường của hắn liền thu dọn hành lý, trả lại chỗ cho tỷ tỷ, rồi rời kinh thành, biệt tích nhân gian. Sau này, tân khoa trạng nguyên điên cuồng tìm kiếm thê tử cũ, cuối cùng tìm thấy ta nơi góc hẻo lánh. Ta nhìn hắn, đôi mắt đỏ ngầu, chỉ bình thản hỏi: “Tìm ta làm gì? Giữa chúng ta… vốn chẳng có tình cảm gì cả.” Hắn nhìn ta thật lâu, nước mắt lăn khỏi khóe mắt, rồi lại bật cười như giận: “Nàng nói… nàng không yêu ta sao?” #bere
Cổ trang
Nữ Cường
Sảng Văn
12
Lệnh Vi Chương 7