“Bổn thấy lễ vật sinh thần ngươi, hình một cuốn cũ.”
Tống Tân bắt đầu giữ được thăng cơ hơi nghiêng ngả, giọng bắt đầu r/un r/ẩy:
“Bẩm Thục phi, đó quyển duy triều.”
Tống Tân đã tập từ nhỏ, mỗi tú đều năng mình trong đợt tuyển tú.
Kỹ năng vô cùng mỹ, khiến mọi người ai chớp mắt.
Người năng đỉnh thế, sức chịu đựng, dẻo dai cơ bắp bình thường.
Mới giữ tư hành lễ vài giây đồng hồ, nghiêng ngả cơ diễn cho ai đây?
Tống Tân người hết sức đ/áng s/ợ.
Trong ta, ta cho rằng bản thân mình người đáng thương nhất.
Ai b/ắt n/ạt, hi*p ta.
Nàng ta khát khao tình yêu đế, nên trước lại cố tỏ mình vô cùng sở, tội nghiệp.
Giống tình cảnh lúc này.
“Cuốn này, chính cuốn tỳ thiếp thích nhất…”
Giọng ta bỗng trở nên nghẹn ngào.
Ai biết, lại nghĩ tôi đang lấy cuốn nát ta.
Người trong ai biết Thục xa kiêu ngạo, thông thạo văn chương.
Rất thích kỳ trân dị gh/ét đọc sách.
Tôi nhịn liếc ta:
“Ngươi chứ bổn thích.”
“Bổn hài với món này, hãy đổi món đi.”
“Nghe nói nghệ rất tiệc thọ bổn đêm nay, hãy một điệu tặng cho bổn để chúc mừng sinh nhật đi.”
Tống Tân bỗng ngẩng tỏ mình chịu nhiều ấm ức s/ỉ nh/ục:
“Quý muốn, muốn thần thiếp tại thọ sao?”
Tống Tân sửng sốt to đôi mắt, rưng ngấn lệ tôi.
Nhìn tôi lại quay tên cẩu đế.
Lăng Vân Xuyên ch/ặt lấy tay cầm ghế, gân xanh nổi lên mu bàn tay trắng nõn.
Chiếc cằm thon g/ầy càng được siết ch/ặt hơn, khẽ mím lại.
Được một lúc, nghiến răng phun được vài chữ:
“Nếu đã muốn hãy đi.”
Tống Tân cúi gằm mặt, một nước mắt long lanh rơi khỏi khóe mi:
“Tỳ thiếp, tuân mệnh.”
Mẹ ơi, người này mắc bệ/nh th/ần ki/nh à.
Tống Tân thứ nhà võ tướng tứ phẩm, mẹ ta một vũ công.
Cho nên, Tống Tân đã học từ nhỏ, ta thích múa.
Lúc rảnh lại nhẹ nhàng thanh thoát một mình ở hoa viên.
Lúc cho lại hớn hở vui mặt, khi cho ta lại bày bộ đáng thương tội nghiệp khuê bị l/ưu m/a/nh hi*p.
Sao chứ, được, còn ta lại không?
Lăng Vân Xuyên tâm tư lường, trước giờ chưa từng cảm xúc thật.
Nhưng lúc trên lộ gi/ận dữ.
“Ái phi, thọ đêm nay, trẫm còn chuẩn bị cho một bất ngờ.”
Hắn nở nụ cười, nhưng mắt lạnh rắn đ/ộc.
Tôi lấy cánh tay ta, nũng nịu nói:
“Hoàng thượng x/ấu, lại nhử thần thiếp, thần thiếp chịu đâu.”
Cẩu ta liền dẫn người tới Khôn Ninh cung:
“Ây da, nhanh để hậu biết, thượng tới thăm bổn được!”
Người trong đều nói, qu/an h/ệ Thục hậu lại x/ấu đi.
Một ngày ba Thục đều Khôn Ninh để gây sự.