Giấc Mơ Chưa Từng Bỏ Lỡ

Chương 6

11/09/2024 10:35

6

Mở cửa xe, không khí lạnh lẽo đến thấu xươ/ng.

Khăn quàng cổ không khép lại được, cậu phất tay tạm biệt.

Xe hắn vẫn không di chuyển, hắn ngồi bên trong bình thản nói vọng ra:

"Cậu có uống rư/ợu không?”

Cậu: “?”

Hắn lại nói: "Tài xế đã hết ca rồi.”

Cậu: “……”

Là công dân tốt tuân thủ pháp luật, đương nhiên không có chuyện uống rư/ợu rồi lái xe.

Hắn cũng không thể tự theo cậu về nhà.

Trong hành lang tối đen, không có chút ánh sáng nào.

Cậu bật đèn flash điện thoại, vừa đi vừa nhìn phía trước.

Phía sau, tiếng bước chân từ đôi giày da đắt tiền của hắn bước trên cầu thang bê tông vang lên, phát ra âm thanh nặng nề.

Thực sự không hợp nhau chút nào.

Cậu thuê căn hộ ở tầng sáu, lên đến nơi cũng đủ mệt mỏi thở hổ/n h/ển.

Lôi ra chìa khóa, mở cửa, bước vào căn phòng nhỏ cũ kỹ.

Tường mốc meo, trần nhà bong tróc, sàn giả da rẻ tiền, cửa sổ khung gỗ đã mục nát từ lâu…

Hạ Đích Chu đứng ngoài, không nhúc nhích.

Chỉ sợ nếu b/án căn nhà này, cũng không m/ua nổi một đôi giày của hắn.

Cậu thở dài, không biết khoảng cách này đã tồn tại bao lâu.

Cậu lấy ấm nước mới m/ua ra, đổ đầy nước vào ấm, ấn nút mở.

Tiếng nước sôi lục bục.

Hắn vẫn đứng ở cửa, mắt dần dần đỏ lên, nhỏ giọng hỏi cậu: "Rời bỏ tôi, cậu sống kiểu này sao?”

Chưa kịp để cậu phản ứng, hắn tức gi/ận rời đi.

Cậu ngẩn người đứng ở đó một lúc lâu, cười nhạt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm