Sau Khi Phân Hóa Thành Omega Tôi Đã HE Với Thanh Mai Trúc Mã

Tác giả: Đàm Trúc

Đột nhiên biến thành Omega thì làm sao bây giờ?

Đương nhiên là phải để anh em…

Nhưng khi tôi thực sự bị anh em ghì ch/ặt vào lòng và nói “Thơm quá” thì lại không kìm được sợ hãi mà bật khóc: “Tề Tu, cậu dám chạm vào tôi thử xem… chúng ta tuyệt giao!”

1.

Tôi vươn mình nhảy lên, ném một cú ba điểm, bóng gọn gàng rơi vào rổ.

Sân bóng im lặng trong một thoáng, sau đó bùng n/ổ tiếng hò reo inh tai nhức óc.

“Không hổ là anh Sở!”

“Anh Sở đỉnh quá——!”

“Có anh Sở gánh thế này, xem cái lũ con cháu trường Tam Trung kia còn dám kiêu ngạo không!”

Tôi thở hổ/n h/ển, nhịp tim vẫn chưa bình ổn. Đang định vén áo đấu lên lau mồ hôi, một chiếc khăn trắng tinh trùm lên đầu tôi.

Tôi lau đại vài cái, sau đó cười toe toét nhận lấy chai nước uống thể thao từ Tề Tu: “Tề Tu, đúng là anh em tốt của tôi, hiền thục quá!”

Tề Tu là bạn thân từ thuở nhỏ của tôi, có thể nói là người anh em cùng tôi mặc chung một cái quần mà lớn lên.

Mỗi lần tôi chơi bóng rổ, cậu ấy lại lặng lẽ ngồi ở khán đài chờ tôi như một nàng dâu nhỏ. Kết thúc trận đấu, cậu ấy luôn là người đầu tiên đưa khăn và nước cho tôi.

Hồi mới vào Nhất Trung, cũng có một đám hậu cung nam nữ tranh nhau mang nước cho tôi, nhưng bây giờ, ai cũng đều biết điều mà không đến nữa.

Dù sao thì tôi cũng chỉ nhận nước của một mình Tề Tu thôi.

2.

Cả đám chúng tôi dẫm lên tiếng chuông tự học buổi tối mà bước vào lớp. Trên bàn của mỗi người đều có thêm một tờ giấy trắng.

“Kiểm tra phân hóa giới tính phụ…” Tôi lẩm bẩm đọc những dòng chữ trên tờ giấy.

Đúng lúc này, cô giáo chủ nhiệm, chị Dương, bước vào và tuyên bố một sự kiện lớn!

Thứ Bảy tuần này, tất cả học sinh phải đến bệ/nh viện Nhân dân Số Một thành phố Diêm Thành để kiểm tra giới tính phụ!

Cả lớp đã vỡ òa.

Kiểm tra phân hóa giới tính phụ, nói thẳng ra là để kiểm tra giới tính phụ của bạn, xem bạn là Alpha, Beta hay Omega.

Khoa học giờ đã tiến bộ, các trường học thường sắp xếp học sinh ở độ tuổi phù hợp đi kiểm tra phân hóa lần hai. Nhờ đó, Alpha và Omega có thể được phát hiện sớm và chuẩn bị trước, sẽ không còn những tình tiết cẩu huyết trong các tiểu thuyết cổ xưa ngày trước nữa: Nhân vật chính bất ngờ phân hóa thành Omega khi không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, khiến Alpha trực tiếp bước vào kỳ phát tình, sau một đêm mặn nồng, O nhỏ mang bụng bầu bỏ trốn…

Trong lớp vẫn còn huyên náo. Dù sao thì chỉ vài ngày nữa là biết giới tính phụ của mình rồi, ai mà chẳng phấn khích chứ!

Các học sinh trong lớp đã bắt đầu đoán mò giới tính phụ của nhau.

“Ê, mày đoán xem tao có thể phân hóa thành gì?”

“Về mặt x/á/c suất mà nói, hầu hết chúng ta đều sẽ phân hóa thành Beta.”

“Nói không chừng tao lại biến thành Alpha thì sao?”

“Mày nghĩ trong lớp mình ai có thể phân hóa thành Alpha?”

“Chưa cần nói đến người khác, Sở Yến và Tề Tu chắc chắn một trăm phần trăm là Alpha rồi!”

Tôi thì chẳng có hứng thú gì với chủ đề này. Dù sao thì từ rất lâu rồi tôi đã x/á/c định mình nhất định sẽ phân hóa thành Alpha. Không phải tôi tự mãn, mà là ai cũng nghĩ như vậy.

Dù sao thì từ nhỏ đến lớn tôi đều là học sinh giỏi, phát triển toàn diện cả về trí tuệ, thể chất, thẩm mỹ và lao động. Ngay cả khi đ/á/nh nhau, tôi cũng hiếm khi gặp đối thủ, ai mà chẳng biết danh tiếng học bá của tôi ở Nhất Trung chứ?

Thể chất trước khi phân hóa lần hai cũng có thể phản ánh xu hướng phân hóa của một người. Tôi còn chưa phân hóa mà đã cao 1 mét 83, không phân hóa thành Alpha thì thật sự vô lý!

Tương tự, Tề Tu cũng vậy.

Tôi chán chường xoay bút, quay đầu nhìn người anh em tốt của mình. Tề Tu lưng thẳng tắp, miệt mài giải đề như không có ai ở xung quanh, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách cậu ấy với lớp học ồn ào. Biểu cảm của cậu ấy lạnh lùng, làn da trắng đến trong suốt, rõ ràng chỉ đang làm bài tập, vậy mà lại tự tạo ra cảm giác của một bộ phim thanh xuân vườn trường thần tượng.

Nhìn cậu ấy còn dễ thương nữa…

Tôi đột nhiên nghĩ ra, nếu Tề Tu phân hóa thành Omega thì… có vẻ cũng không phải là không thể chấp nhận được?

Dừng lại! Sở Yến, mày đi/ên rồi sao? Mày đang nghĩ cái gì thế này về bạn thân!

Tôi lắc mạnh đầu. Tề Tu còn cao hơn cả tôi, dù nghĩ thế nào cũng không thể phân hóa thành Omega được!

Đúng là bị m/a ám rồi!

Đang lúc tôi nghĩ ngợi lung tung, một giọng nói đột ngột chen vào.

“Nếu Sở Yến phân hóa thành Omega thì sao?” Là Lâm Ngạo Kiệt, thằng bạn bàn trên của tôi.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều ngoái lại nhìn tôi.

“Anh Sở làm sao có thể biến thành Omega!”

“... Ch*t ti/ệt, Sở Yến biến thành Omega ư? Tao duyệt!”

“Ha ha ha, nếu anh Sở mà là Omega thì chắc phải là loại tuyệt sắc giai nhân đấy!”

Mấy người đang nói gì thế? Cả đời này tôi không thể nào là Omega!

Chưa đợi tôi lên tiếng, Tề Tu đang tự học ở bàn bên cạnh đã làm ầm lên khi gập sách lại, lạnh lùng quay qua: “Nói xong chưa?”

Cả lớp im phăng phắc, không khí xung quanh dường như lạnh đi ít nhất mười độ C.

“Học thần bớt gi/ận! Bọn em đi ngay đây!” Đám đông gần như tan tác trong chớp mắt.

Ban đầu tôi có chút khó chịu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cau có của Tề Tu như thể mọi người n/ợ cậu ấy tám triệu, sự khó chịu đó lập tức biến mất. Miệng tôi nhanh hơn n/ão mà tuôn ra một câu thô tục: “Anh em tốt, nếu tôi biến thành Omega, đầu tiên tôi sẽ để cậu sướng trước đã.”

--------

Khẩu Thị Tâm Phi

Tác giả: Bánh Quy Soda

Năm đó, tôi tốt nghiệp cấp Ba và đã bỏ ra cả chục tỷ để bao nuôi một sinh viên nghèo.

Chơi chán chưa đầy một năm, thấy phiền, nên tôi đ/á anh ta.

Không lâu sau, anh ta ôm một chồng tài liệu kế hoạch kinh doanh cùng vài bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đỏ hoe hứa rằng anh ta có thể nuôi tôi.

Khi đó, tôi đã có cả tá người vây quanh, cười khẩy bảo anh ta cút đi càng xa càng tốt.

Năm năm sau. Tôi đang ngâm nga một bài hát, lau xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen từ từ dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống, hóa ra lại là một người quen cũ.

Một tấm thẻ được đưa đến trước mặt tôi: "Hai mươi tỷ, một năm."

Tôi cười, khách sáo nói: "Rửa xe sao? Vậy thì anh phải rửa đến kiếp sau."

Lục Tri Cẩn lạnh lùng đáp: "Ngủ với cậu."

1.

Khi Lục Tri Cẩn đẩy cửa phòng VIP ra. Tôi đang bị người khác bóp cổ ép uống rư/ợu. Ánh mắt hắn lướt qua đây một cách hờ hững, nhẹ như một cơn gió thoảng. Nhưng khi rơi xuống người tôi, lại như một lưỡi d.a.o sắc bén, sống lưng tôi lập tức cứng đờ.

Trong một thoáng mất tập trung, tôi lỡ nhịp nuốt. Rư/ợu sặc vào khí quản, tôi ho dữ dội.

Lâm Thịnh vẫn cầm chai rư/ợu dốc vào miệng tôi. Tôi không thể nuốt, chất lỏng màu vàng nhạt chảy xuống cổ, thấm vào vạt áo đang mở.

"Không được rồi Giang thiếu, đã nói uống hết một chai thì một chục triệu, cậu làm đổ mất một nửa, vậy tôi chỉ có thể trả một nửa thôi, mọi người thấy có đúng không?" Tiếng cười nhạo lập tức át đi tiếng ho của tôi.

Tầm nhìn đột nhiên sáng bừng. Không biết ai đã bật hết đèn trong phòng.

Ánh mắt đó càng lúc càng rõ rệt. Tôi ho càng dữ dội hơn.

Ngồi sụp xuống sàn, cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng đã ướt sũng, vừa ho vừa cười. Vốn dĩ là đến để b/án rư/ợu, giờ lại thành ra như một món hàng.

Phía sau, bỗng vang lên một giọng nói có vẻ ngạc nhiên: "Anh! Anh đến sao không báo trước một tiếng?"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, dường như mới phát hiện có một người đang đứng ở đó.

Lâm Thịnh lập tức thay đổi thái độ, cười nói: "Hiếm khi gặp được Lục tổng một lần, hôm nay là sinh nhật em, vào làm vài ly chứ?"

Lục Tri Cẩn vẻ mặt bình thản: "Thôi, tôi đến đón Tống Việt về nhà."

Chàng trai trẻ được gọi là "Tống Việt" lập tức di chuyển: "Đợi em chút, anh! Để em lấy đồ đã."

Lâm Thịnh có vẻ khá tiếc nuối, quỳ xuống trước mặt tôi: "Uống nữa không Giang thiếu?"

Tôi lau miệng, cười nói: "Đương nhiên."

Lâm Thịnh lộ ra nụ cười hài lòng, mở một chai rư/ợu Ace of Spades phiên bản giới hạn khác: "Như vậy mới phải chứ, ngày xưa muốn hẹn cậu uống rư/ợu, cậu chẳng thèm đếm xỉa, giờ thì tốt rồi."

Tôi nhếch môi, cầm lấy chai rư/ợu, ngửa cổ dốc vào miệng.

Tống Việt phía sau đã chạy đến cửa. Nhờ Lục Tri Cẩn cầm hộ chiếc điện thoại, vừa mặc áo khoác vừa khẽ hỏi: "Anh, anh quen người đó sao? Em thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào anh ta."

Ánh mắt rơi trên người tôi cuối cùng cũng biến mất. Lục Tri Cẩn nghiêng người nhường Tống Việt đi ra trước, ân cần đóng cửa lại.

Để lại ba chữ nhẹ bẫng: "Không quen biết."

2.

Không quen?

Sao lại không quen được?

Rõ ràng là đã quen từ thời Trung học.

Những tiếng huyên náo bên tai dần trở nên xa xăm. Rồi lại dần trở nên rõ ràng. Chất lỏng lạnh lẽo trôi tuột vào thực quản biến thành ly nước chanh sảng khoái.

"Cạch" một tiếng. Tôi đặt chai nước lên bàn ăn trong căng-tin trường cấp Ba. Gác chân lên ghế chờ đàn em lấy cơm.

Ba món mặn, một món rau, có lẽ vì uống nước chanh mà tôi đã no. Ăn được hai miếng cơm đột nhiên không muốn ăn nữa.

Đặt đũa xuống, nhìn Lục Tri Cẩn đối diện đang ăn bánh màn thầu với canh loãng. Một trò đùa nảy ra trong đầu.

Tôi không chút khách khí đẩy khay cơm về phía anh ta, nở nụ cười của một kẻ b/ắt n/ạt: "Ăn cho sạch, còn một hạt cơm, tôi cho người xử lý cậu."

Đàn em ngồi bên cạnh, miệng đầy dầu mỡ ngẩng đầu lên, vẻ mặt còn dữ tợn hơn cả tôi: "Anh Giang bảo ăn cho sạch, nghe chưa?! Không thì cho người xử lý mày!"

Lục Tri Cẩn không hề thay đổi nét mặt, lạnh lùng nhìn tôi vài giây, cuối cùng chọn cách khuất phục.

Tôi cầm lấy cái bánh màn thầu anh ta để ở một bên, cắn một miếng, vừa nhai vừa hỏi: "Cậu ăn bánh màn thầu mà cao lớn thế này à?"

Lục Tri Cẩn chẳng thèm để ý đến tôi, ăn một cách lặng lẽ, sạch sẽ không còn gì.

Có lần đầu thì sẽ có vô số lần sau. Bữa sáng ăn không hết cũng đưa cho anh ta. Thẻ ăn cơm cũng thẳng tay đưa cho anh ta luôn.

Lục Tri Cẩn chán gh/ét tôi đến mức muốn ch*t, nhưng vì sự uy h.i.ế.p của tôi, anh ta đành phải lạnh lùng ăn đồ thừa.

Đương nhiên, tôi còn có việc phiền hơn.

Việc ăn chơi nhảy múa tôi nắm trong lòng bàn tay, nhưng trước môn Toán và Vật lý, tôi lại như một thằng ngốc.

Mẹ tôi cho rằng đó không phải vấn đề của tôi. Bà bỏ ra rất nhiều tiền để mời một gia sư chuyên ôn luyện thi, là một giáo viên chuyên đào tạo học sinh giỏi.

Mỗi lần phát đề thi, tôi lại đưa thẳng cho Lục Tri Cẩn, ép anh ta làm cho tôi.

Vì tỉ lệ đúng quá cao, giáo viên bắt đầu tăng độ khó cho tôi, cuối cùng thậm chí còn đưa ra đề thi đ/ộc quyền của mình.

Lục Tri Cẩn cuối cùng cũng có hai câu chưa giải được, suy nghĩ mãi mà không hiểu. Tôi hưng phấn cầm hai bài thi về nhà nhờ giáo viên giảng giải. Chỉ giảng mười mấy lần thôi. Tôi cuối cùng cũng hiểu.

Ngày hôm sau, tôi vênh váo đặt bài thi lên bàn Lục Tri Cẩn, nhướng mày:"C/ầu x/in tôi đi, tôi nói cho cậu cách làm."

Lục Tri Cẩn cất đi tờ giấy nháp viết chằng chịt phép tính, mặt không cảm xúc: "C/ầu x/in cậu."

Hai câu hỏi đó, giờ đây tôi vẫn có thể viết lại được toàn bộ quá trình giải.

Năm cuối cấp Ba yêu cầu ở nội trú, ba tôi bỏ tiền ra xin cho tôi một phòng riêng.

Cuộc sống vẫn không tiện lắm. Tôi lại nghĩ đến Lục Tri Cẩn. Bèn dùng một chút qu/an h/ệ để đưa hắn vào phòng ký túc xá của tôi.

Giờ thì tốt rồi.

Quần áo có người giặt, chăn có người gấp, vệ sinh có người dọn. Đồ ăn vặt ăn không hết có người ăn, ga giường x/ấu xí m/ua về có người dùng, quần áo giày dép rộng hơn một size có người mặc, thức khuya có người bầu bạn...

Đương nhiên, tôi thức khuya để leo hạng, còn Lục Tri Cẩn thức khuya để học bài.

Lục Tri Cẩn gh/ét tôi nhất có lẽ là vào mùa Đông.

Ngủ một mình lạnh quá. Mỗi tối tôi đều chui vào chăn của anh ta, dùng lòng bàn chân cọ vào bắp chân anh ta, thò tay vào áo anh ta, chỗ nào ấm áp thì chui vào.

Lục Tri Cẩn không thể nhịn được nữa, dùng bắp chân kẹp ch/ặt hai chân tôi. Nghiến răng nghiến lợi, đưa tay ôm lấy tôi không cho tôi cử động.

Cứ thế, đêm này qua đêm khác, từ mùa Đông lạnh giá đến đầu mùa Hè.

Một tuần trước kỳ thi Đại học.

Ngày đó là sinh nhật tôi, một lần nữa vượt qua giới hạn của Lục Tri Cẩn. Ép anh ta dùng tay giúp tôi một lần. Lục Tri Cẩn gi/ận đến mức cả đêm không ngủ.

Lục Tri Cẩn là một người nhẫn nhịn, cũng là một người tà/n nh/ẫn. Mối th/ù bị s/ỉ nh/ục suốt ba năm, anh ta nhất định sẽ trả lại cho tôi gấp trăm lần.

Vì vậy, sau đêm đó, tôi dứt khoát block anh ta rồi bỏ trốn.

-----

Nhập Vai Thì Dễ Thoát Vai Mới Khó

Tác giả: Xách Hành Lý Chạy Trốn.

Chuyển ngữ: Cá Chép Bay Trên Trời Cao.

Khi phim đóng máy, tôi mới nhận ra mình không thể thoát vai.

Thế là, tôi xin công ty nghỉ phép, bẻ sim điện thoại rồi chạy trốn đến một thành phố nhỏ ven biển để “cai nghiện”.

Bản chất tôi là một người khá dũng cảm, nhưng lại không dám thổ lộ với anh ấy.

Có hai lý do.

Thứ nhất, tôi là diễn viên hạng bét, còn anh ấy là ngôi sao hạng A.

Thứ hai, tôi là đàn ông, và anh ấy cũng vậy.

1.

Tôi xin nghỉ hai tháng, giờ chỉ còn hai mươi sáu ngày nữa là phải trở về công ty.

Tôi và cậu trợ lý nhỏ cứ thế mà nghỉ phép ở một thị trấn nhỏ ven biển.

Hôm đó, trợ lý bỗng cầm điện thoại đưa đến trước mặt tôi: “Ảnh đế Từ lên hot search rồi kìa.”

Tim tôi bỗng chùng xuống một nhịp.

“Anh ơi, anh có muốn xem không?”

Tôi theo phản xạ đẩy tay cậu ấy ra, “Không xem, em tự xem đi, tránh xa anh ra.”

“Nhưng mà anh ấy đang khen anh đấy, không xem một chút à?”

“Lâm Mộc, em mà cứ như thế là anh gi/ận đấy nhé. Em thừa biết vì sao anh phải trốn đến đây mà.”

Lâm Mộc thở dài, “Chính vì biết nên em mới muốn anh xem đấy thôi. Ngày nào anh cũng chỉ biết đọc sách rồi ngẩn người, em sợ cứ thế này thì bệ/nh tương tư chưa khỏi, bệ/nh t/âm th/ần đã phát rồi.”

“Anh Viên à, hay là anh cứ liều một phen đi, đi tỏ tình với Ảnh đế Từ đi. Thành thì hai người ở bên nhau, không thành thì biết đâu anh lại dứt khoát được ngay.”

Tôi đảo mắt một vòng, “Từ Uyên thẳng băng như cột điện trước cửa ấy, anh mà chạy đến tự vả vào mặt thì còn thể diện nào nữa? Lực tay của anh ấy em cũng biết mà, mỗi lần anh ấy vật lộn với anh, anh đâu có cử động được.”

Vừa nói thế, tôi lại nghĩ đến vài cảnh trong phim. Bị anh ấy ghì xuống bàn, hai cổ tay bị một tay anh ấy kh/ống ch/ế, tay còn lại thì cởi cúc áo sơ mi của tôi.

Tôi lắc mạnh đầu. Không được nghĩ, tuyệt đối không được nghĩ đến!

Tôi bực bội cầm chai rư/ợu bên cạnh lên uống.

Uống cạn một chai, tôi nhìn Lâm Mộc vẫn đang hóng hớt, hỏi, “Khen anh cái gì?”

Lâm Mộc lại định đưa điện thoại đến. Tôi trực tiếp nhắm mắt lại, “Đừng để anh thấy mặt anh ấy!” Một khi đã thấy mặt anh ấy, công cuộc cai nghiện sẽ đổ sông đổ bể hết.

Khuôn mặt của Từ Uyên đúng chuẩn mẫu người lý tưởng của tôi. Nếu không phải anh ấy là diễn viên hạng A, tôi đã nghĩ bộ phim này là một cái bẫy dành riêng cho tôi rồi.

Vai diễn của tôi do chính Từ Uyên chọn, giúp tôi nổi bật giữa hơn một trăm người để trở thành nam chính. Tôi đã lỡ sa ngã, không thể tự c/ứu vãn.

Lâm Mộc trực tiếp bật loa ngoài.

“Thầy Từ, thế diễn viên đặc biệt có thần thái mà thầy vừa nói đến là ai vậy ạ?”

Giọng cười của Từ Uyên vang lên, “Cậu ấy tên là Viên Trạch, còn là một đứa trẻ, tuổi không lớn nhưng diễn xuất lại rất tốt, cũng rất biết dấn thân. Tôi đặc biệt thích cậu ấy.”

Tim tôi lại hẫng đi một nhịp. Đừng rung động, đừng rung động. Những lời anh ấy nói, cả ánh mắt của anh ấy nữa, nhìn ai cũng có vẻ rất chân tình. Mình tuyệt đối không được sa ngã, nếu không, sẽ vạn kiếp bất phục!

“Phim của chúng tôi chắc sắp chiếu rồi, mọi người có thể xem thử. Diễn xuất của cậu ấy thực sự rất hay, ngôn ngữ cơ thể cũng đặc biệt tốt. Tính cách của đứa trẻ này cũng hay nữa.”

“Haha, nghe là biết thầy Từ thực sự rất thích cậu ấy rồi ạ?”

Từ Uyên cười nhẹ, “Đúng vậy, cậu ấy diễn vai người yêu của tôi mà, đến lúc đó các bạn sẽ yêu cậu ấy thôi.”

Tôi bất lực nhắm mắt lại. Tôi có thể tưởng tượng được biểu cảm khi anh ấy cười nhẹ. Khóe môi hơi cong lên, ánh mắt long lanh như muốn hút người khác vào.

Tôi nhớ lại, ngày đóng máy, anh ấy cũng có biểu cảm đó, nắm tay tôi không buông, nói: “Tiểu Trạch, giữ liên lạc nhé, lúc nào rảnh thì tìm anh chơi!”

Lúc đó tôi đã trả lời thế nào nhỉ? Tôi cười mắt cong cong nói: “Được ạ, anh Uyên.”

Rồi ngày hôm sau, tôi bẻ sim điện thoại, khóa điện thoại vào vali có mật khẩu và đưa cho Lâm Mộc.

2.

Tôi cứ nghĩ sau hai tháng “cai nghiện”, mọi thứ sẽ ổn thỏa, nhưng rồi một tin dữ ập đến.

Hôm đó, tôi vừa làm lại sim điện thoại, Lâm Mộc đã bảo quản lý tìm tôi.

Tôi bắt taxi đến công ty, vừa mở cửa phòng họp, tôi đã giáp mặt với Từ Uyên đang ngồi ở đó. Tôi hoảng đến mức sặc nước bọt.

“Sao thế?” Chị Trần chạy tới, vỗ lưng tôi.

Phải mất chừng ba phút tôi mới hoàn h/ồn.

Trong ba phút đó, Từ Uyên cứ nhìn tôi chằm chằm, không có bất cứ biểu cảm nào. Mặt không cười, mắt không chút ý cười, cứ như đang nhìn một người xa lạ.

Tim tôi nhói đ/au, tôi hít một hơi thật sâu. Đây chẳng phải là kết quả tôi mong muốn sao?

Trước đây, ánh mắt anh ấy nhìn tôi luôn tràn ngập sự chân tình, giờ anh ấy không còn cái vẻ chân tình đó nữa, đây không phải chính là điều tôi mong muốn sao?

“Nghe nói hôm nay cậu về sau kỳ nghỉ, nên tôi qua đây bàn bạc một chút. Đạo diễn muốn chúng ta quay lại lồng tiếng.”

Mắt tôi mở to.

“Đạo diễn bảo giọng cậu rất hợp với nhân vật, nên cậu cứ thử xem. Nếu được thì sẽ để cậu tự lồng tiếng.” Nói xong, anh ấy quay sang chị Trần, “Chị Trần này, sắp tới có thể cần hai bên phối hợp tuyên truyền phim, có vấn đề gì chúng ta trao đổi ngay.”

Chị Trần liếc nhìn tôi, “Được, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp. Cậu bận như thế mà hôm nay còn cố tình chạy đến đây.”

Từ Uyên cười khẽ, “Vâng, bận lắm ạ. Chỉ tiếc là, mọi sự bận rộn đều thành công cốc. Vậy tôi đi trước đây.”

“Ừ.” Chị Trần cười tươi, “Tiểu Trạch, ra tiễn thầy Từ đi.”

Tôi đứng dậy như người mất h/ồn, nhưng lại bị Từ Uyên giữ vai ấn trở lại ghế, “Không cần đâu. Tôi tự đi được rồi. Hai người cứ làm việc đi!”

Anh ấy vỗ vai tôi rồi rời đi.

Tôi ngẩn người nhìn anh ấy mở cửa phòng họp và bước ra ngoài. Xem ra, anh ấy đã thoát vai rồi. Quả nhiên là Ảnh đế, giỏi thật!

Tôi kìm nén cơn đ/au thắt trong lòng, cùng chị Trần bàn bạc chi tiết.

3.

Tối về nhà, tôi cắm sim vào điện thoại, đăng nhập Wechat thì phát hiện không có tin nhắn mới nào.

Tôi quăng chiếc gối ra xa.

Đồ m.á.u lạnh, vô tình. Rõ ràng lúc đóng phim trông yêu tôi đến thế, đáng gh/ét, đáng gi/ận!

Nhưng điều khiến tôi tức gi/ận nhất, vẫn là chính bản thân mình không có ý chí. Người ta đã ổn rồi, thoát vai thành công, còn tôi vẫn cứ mắc kẹt mãi.

Đặc biệt là khi nghĩ đến việc sắp tới phải cùng đi lồng tiếng cho nhân vật, tôi lại cảm thấy toàn thân đ/au nhức, khó chịu.

Khi tôi chuẩn bị đi tắm rồi ngủ, Wechat bỗng ting một tiếng.

Anh Uyên: [Áo đấu mà lần trước cậu nói với tôi, tôi đã có rồi. Ngày mai tôi sẽ mang đến nhà cho cậu, đợi tôi nhé.]

Tay tôi run lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Lại còn tốt với tôi như thế, làm sao tôi thoát vai đây...

Tôi cắn răng, nhặt điện thoại lên trả lời: [Không cần đâu ạ. Sáng mai tôi ra ngoài sớm.]

Từ Uyên: [Ồ, vậy bây giờ tôi mang qua cho cậu.]

Tôi lại cắn răng tiếp: [Thế thì mai tôi không ra ngoài nữa, đợi anh mang đến rồi tôi mới đi.]

Từ Uyên: [Thế à, vậy được rồi. Cậu vừa về, chắc mệt rồi, nghỉ sớm đi.]

Tôi quăng điện thoại lên giường, rồi tự quăng mình lên theo. Có ai đó c/ứu tôi với, tôi cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi rồi!

Tôi nhắn tin cho bạn thân: [Tiểu Thanh, tao cai nghiện về rồi, nhưng thất bại rồi, c/ứu tao với!]

Mười giây sau, Tiểu Thanh trả lời: Có khi nào mày chỉ thích nhân vật của anh ấy trong phim thôi không? Mày thích cái vai diễn đó, với cả tính cách của anh ấy trong phim nữa đúng không? Có lẽ mày không thích con người thật của anh ấy đâu.]

Tôi đột nhiên gi/ật mình. Cậu ấy nói có lý thật!

Tôi vào trang web, tìm lại truyện gốc, đọc lại một lần nữa. Và rồi, một lần nữa, tôi lại yêu nam chính.

Nhưng lần này, tôi đi/ên cuồ/ng tự thôi miên mình, tôi yêu nhân vật trong sách, tôi yêu nhân vật ảo, tôi không hề yêu Từ Uyên.

Chính là như vậy!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm