Cố Tu sắp kết hôn sao?
Tôi bình thản bước qua đám đồng nghiệp ngồi hóng chuyện trở về bàn làm việc, thầm nghĩ.
Cố Tu kết hôn thì liên quan gì đến tôi?
Một nhóm người tụm năm tụm ba bàn tán xôn xao.
Tôi bực bội đeo tai nghe vào.
Chẳng hiểu chuyện này có gì đáng bàn.
Tôi cắm đầu vào công việc.
Chẳng bao lâu sau, đồng nghiệp nữ bên cạnh vỗ vai tôi.
"Tống Thừa, đi thôi, tan làm rồi."
Tôi ngạc nhiên tháo tai nghe.
Liếc nhìn giờ hiển thị trên máy tính.
"Chưa đến giờ tan làm mà đi đâu?"
Cô đồng nghiệp vui vẻ xách ba lô lên.
"Sếp bảo hôm nay có người quan trọng cần gặp, cho mọi người nghỉ sớm."
"Lúc nãy bàn tán cậu không nghe thấy à? Nghe nói sếp mình cự tuyệt hôn ước, còn come out tại chỗ! Sính lễ do phụ huynh hai bên thỏa thuận sáng nay, hôn ước đến trưa thì sếp xông đến hủy bỏ."
"Ông chủ nói mình có người thích rồi, bọn tôi đoán người sếp hẹn hôm nay là người đó đấy."
Đồng nghiệp nữ lắc đầu chép miệng.
"Không ngờ sếp mình lại là đồng tính nam đấy, cậu đoán xem sếp ưu tú thế kia thì "bà chủ" của bọn mình sẽ là ai nhỉ?"
Nói rồi cô ấy vỗ nhanh một cái vào đầu tôi.
"Đứng đơ ra làm gì thế đồ ngốc? Đi thôi! Tôi đi trước đây!"
Rồi xách bình giữ nhiệt cắm đầu chạy.
Người sếp thích?
Cố Tu nói có việc đến giờ vẫn chưa rời đi.
Chắc đang đợi chàng trai kia đến tìm mình nhỉ?
Chàng trai Cố Tu thích sẽ trông thế nào nhỉ?
Tôi hơi tò mò.
Không, tôi cực kỳ tò mò.
Nên tôi trốn ở tầng hầm chờ Cố Tu đến lấy xe, định xem thử chàng trai được Cố Tu để mắt tới là người thế nào.
Nhưng Cố Tu mãi không đến, sợ anh bắt taxi đi hoặc chỉ đi bộ cùng đối phương.
Thế nên tôi lên thang máy lên tầng một, loanh quanh mấy vòng quanh công ty.
Trời đổ mưa lớn, tôi vẫn không chịu bỏ cuộc.
Nấp sau tường dầm mưa chờ đợi.
Đã bốn mươi phút trôi qua, Cố Tu vẫn chưa ra khỏi cổng công ty.
Tôi ướt như chuột l/ột, cúi gằm đầu thất vọng bỏ đi.
Có lẽ lúc tôi dùng thang máy, chúng tôi đã lỡ nhau rồi.
Tâm trạng còn tệ hơn cả thời tiết, tôi chẳng hiểu mình đang buồn vì điều gì.
Có thật sự tò mò đến thế không?
Chiếc Maybach đen từ phía sau tới, dừng cạnh tôi hạ cửa kính xuống.
"Tống Thừa, lên đi, anh đưa em về."
Là Cố Tu.
Tóc mái tôi dính sát trán, mưa càng lúc càng lớn theo trán chảy vào miệng tôi.
"Sếp ạ? Không cần đâu sếp ơi, em tự về được, không phải sếp có người cần gặp sao?"
Nhưng Cố Tu không nói hai lời, bước ra khỏi xe đẩy luôn cái thân ướt sũng của tôi vào trong.
"Không có ai cần gặp cả."
Anh lấy khăn trong xe lau đầu cho tôi.