Sau Khi Cảm Hóa Phản Diện Thất Bại

Chương 11

09/05/2025 16:52

Hắn đột nhiên quay đầu nhìn tôi: "Quý An!"

Nữ chính hoảng hốt hét lên.

"Hách Minh Thời, anh đi/ên rồi!”

"Em mới là người anh thực sự nên yêu!"

Tôi xoay chiếc nhẫn bạch kim trên tay, mặt sau khắc ba chữ cái HMS.

Thằng sói con đáng gh/ét, muốn đóng dấu ấn lên cả thân thể.

Bản thân hắn cũng thế.

Chiếc nhẫn bạch kim trên tay hắn khắc tên tôi - JA.

Tôi lạnh lùng cất lời: "Tình tiết không thay đổi, tôi sẽ mãi không bị thay thế."

Tôi mỉm cười với vị bác sĩ, bước về phía Hách Minh Thời.

Vị bác sĩ cười ngạo nghễ, vỗ tay tán thưởng.

Sóng biển cuộn trào, tôi và Hách Minh Thời cùng nhau lao xuống biển.

Nước biển tràn vào tai, tiếng thì thầm bên tai như bị ngăn cách bởi lớp màng mỏng.

"Anh trai, chúng ta sẽ mãi bên nhau.”

"Không ai có thể chia lìa chúng ta."

Hai bàn tay chúng tôi đan ch/ặt vào nhau, sinh tử không rời.

Tiếng báo động từ hệ thống n/ổ tung trong đầu tôi.

Hệ thống: “Cốt truyện lệch quỹ đạo nghiêm trọng, kích hoạt c/ứu viện!!!”

Tôi nở nụ cười, giơ tay bóp nát chuỗi hạt trên cổ.

Nơi ký sinh của hệ thống này.

Vị bác sĩ đã nói với tôi điều đó.

Hệ thống: “Anh đi/ên rồi? Anh không muốn trở về thế giới của mình nữa sao?”

Tôi lắc đầu.

Ở thế giới cũ, tôi chỉ là ngọn cỏ bồng bềnh, cơn gió thoảng qua là g/ãy rụi.

Không gia đình, không bạn bè.

Hách Minh Thời và tôi chỉ có nhau mà thôi.

Ánh bình minh rực rỡ.

Xung quanh đột ngột chuyển cảnh.

Tôi và Hách Minh Thời đứng trên boong tàu, trong khi Khương Điềm tuyệt vọng nhận ra: "Sao tôi lại ở trong biển?!"

Không chỉ Khương Điềm, vô số người khác đang bập bềnh trên biển.

Tôi đã quên mất một điều.

Th/uốc ảo giác chỉ có tác dụng với những kẻ đi công lược.

Bởi hào quang của nam chính, nên những kẻ công lược vẫn tiếp tục lao vào, tranh giành không ngừng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm