Ngày tôi đón Hồ Tiểu Luân viện cũng cuối khi lên đường học.
Thấy vẫn giữ vẻ bất đời quen thuộc.
Mái tóc vàng ch/áy, th/uốc vắt ngang môi. đứng phong trần tự cho ngầu.
"Cậu không thể nhuộm tóc đen lại, nghiêm túc được sao?"
"Sao? Vẫn chưa thay đổi cái nhìn về tôi à? Vẫn nghĩ tôi đáng gh/ét hồi nhỏ?"
"Không! cậu chẳng đáng gh/ét nào!"
"Vì sao?"
"Cậu nghĩ tôi n/ão toàn cứt à? Cậu gi/ật bác Hồ đưa xua tôi tà, tôi khỏi bị ta dụ vào làm bậy. Cậu trợn mắt nhổ với chỉ muốn tôi xa cái ổ chó sói cậu. có không?"
"Hóa ở cùng tôi thời gian, n/ão người cũng thông minh đỉnh!"
"Ngày mai tôi rồi." Giọng tôi xuống.
"Ừ."
"Thật đâu cũng thế, chỉ còn mình tôi thôi."
"Tần Nặc cậu không đ/ộc đâu. Còn có chúng ta đồng đội tốt mà!"
"Tôi vô dụng quá, c/ứu không được bà ngoại."
"Cậu rất có vì cậu niềm nhớ sâu đời bà."
"Tôi bất ngay cả giây phút cuối của mẹ và bà cũng không được gặp."
"Cậu hiếu thảo lắm, thi đỗ trường đại danh giá nhất, hoàn thành tâm nguyện của họ rồi."
"Con người có sau? muốn đổi vai, làm bà và mẹ của họ."
"Tất nhiên có sau. Họ mong này cậu sống vui vẻ, dùng trái tim ấm mà chăm họ, phải không?"
Tôi chưa từng biết Hồ Tiểu Luân có khả diễn đạt mượt mà thế.
Những lời cứ thế suối chảy.
Lần này, tôi gục mặt vào ng/ực khóc tấp. Khiến bộ đồ mới tinh vừa thay sũng chĩnh nước.
Chiếc xe rời làng hôm ấy. trên trời có áng mây hình nụ cười bà ngoại.
"Nặc Bảo này, định phải hạnh phúc và bình con nhé!"
(Hết)