Dù Chiêu Dương có đi hay không, ngày hôm sau, tôi vẫn dậy như không có chuyện gì xảy ra.
Dọn dẹp nhà bếp xong, tôi thấy Chiêu Dương đang ngồi xem điện thoại trên sofa, tim đ/ập thình thịch.
Cậu ấy sẽ đi chăng?
Vừa đoán già đoán non, tôi vừa lững thững bước ra.
Vừa ra khỏi bếp đã chạm mặt cậu ấy.
Cậu ấy hỏi: “Sao cậu lại ngủ trên sofa?”
Trước đây chúng tôi vẫn ngủ chung, không hiểu sao đêm qua tự dưng tôi lại co ro trên sofa.
Cả người tôi đ/au nhức rã rời, miệng vẫn châm chọc: “Cậu... Cả người đầy mùi rư/ợu, hôi ch*t đi được.”
Cậu ấy tin thật, liền ngửi áo của mình rồi ngây ngô nói: “Tôi nhớ tối qua tôi có tắm rồi mà?”
Tôi mỉa mai: “Cậu nằm mơ đấy.”
Thực lòng tôi chẳng muốn tiếp lời.
Chuyện đêm qua, tôi cũng giả vờ không biết.
Nếu Chiêu Dương muốn đi, đương nhiên cậu ấy sẽ đi.
Chuyện này... Có lẽ chẳng liên quan gì đến tôi.
Cậu ấy dám bỏ học để theo đuổi ước mơ, thì cũng sẽ dám rời bỏ thành phố này vì hoài bão.
19 tuổi, đúng lứa tuổi xông pha, rồi cũng sẽ ra đi thôi.
Sự nghiệp của tôi tiến triển chậm như rùa bò.
Tôi cảm thấy mình như con ốc sên.
Lững thững bước đi, không nhà không cửa.
Bất cứ lúc nào cũng có thể bị bánh xe lao qua ngh/iền n/át dưới đường.
18 tuổi, đôi khi tôi không thấy ánh sáng hy vọng.
19 tuổi, vẫn nguyên vẹn bầu trời u ám.
3 tháng sau, tôi bị công ty sa thải.
Lý Mai nhìn tôi bằng ánh mắt khó xử.
Cô ấy ấp úng không thành lời, chỉ biết thở dài ngao ngán.
Tôi hiểu lý do mình bị đuổi việc, vì tôi không đủ ngoan ngoãn vâng lời.
Tôi cam tâm chấp nhận, trắng tay rời công ty.
Vốn dĩ tôi cũng chẳng có gì để mang theo.
Bước đi nhẹ tênh, dứt khoát không ngoảnh lại.
Lý Mai muốn khuyên can, nói: “Em có tiềm năng lắm, hay là... Mềm mỏng chút đi?”
Tôi lắc đầu: “Em không muốn đi ngủ với đàn ông.”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi.
Tôi còn trẻ.
Nên... Danh dự cao hơn sinh mạng.
Thấy không giữ được, Lý Mai đành tiếc nuối đưa tôi danh thiếp.
Tôi ngơ ngác nhận lấy.
Cô ấy dặn tôi về liên lạc với người này.