8.
Cũng lâu rồi lạc với Trình Lập.
Ch/ếc t/iệt! im lặng anh ấy im lặng à?
Bạn cùng phòng biết anh ấy đâu. Lẽ nào giọng game của chua chát thế sao?
Tinh dốc, đường cho hoang ăn. m/ua mấy bịch thức ăn qua mạng, cả là cho chúng hết.
Mấy hoang đây rất đúng giờ, rất thông minh. Khi thì bọn chúng đã xuất hiện rồi.
Vừa cho ăn vừa than thở: “ Con sao bố lại lạc với mẹ vậy? đâu rồi biết. Haizzz…bạc bẽo thật chứ.”
“Meoo Meooo” một màu lông dường như muốn phản bác.
“Ừm, mẹ cảm chắc thích mẹ rồi.”
“Meoo meooo” giọng meo của nhẹ xíu xíu, cứ như lời khen vậy.
“Mẹ biết rồi, cám ơn nha, lần sau mẹ lại đến.”
Nó liếc mắt gh/ét bỏ tôi.
Cho ăn rồi mà dám phản chủ Phải dạy dỗ cho em một bài học được.
Vừa túm lấy bé thì một người áo đen, jean phớt qua, rất thả.
Trời, đây là người đàn ông mộng của mẹ các hay sao?
Tôi cứ thế mà xoa đầu bọn chúng.
“Các ăn để mẹ tìm bố các nhé.”
Tôi lén phía sau cách anh xa, 20 năm đầu đời biết mùi vị theo dõi ra sao.
Tưởng tượng mặt anh rồi lạnh lùng chào hỏi thì sẽ như thế nào? hẳn là tồi.
Anh vào cửa hàng tiện lợi. thì trốn sau gốc cây lớn, nghiêng đầu anh sẽ gì tiếp có ý ra cuộc gặp gỡ ngờ rồi cứ thế mà thân thiết về sau.
Cơ mà chắc thể.
Ống dài mắt cá chân tự nhiên bị tiến tới gặm cho mấy phát gi/ật mình.
Tiếng hét khiến tủi thân, meo rồi lui về phía sau.
Lẽ nào dọa sợ vậy ư?
Ngồi dạy dỗ nó.
“Nè đừng kêu, để mẹ tìm bố con.”
“Có lẽ bố sống khu này. nằm gi/án đi/ệ/p giúp mẹ nha!”
Tôi bế thì giụa tranh quyết liệt: “Đừng mẹ bế thôi, ngoan nào, người một nhà cả.”
Vừa vào thì một giọng nam trầm bỗng vang lên ho vài tiếng.
Vãi!
Là Trình Lập ai?!
Cái giọng dù có hóa thành tro nhận ra.
Tôi r/ẩy đã kéo bộ lông của cam.
Hu hu xin bé yêu, mẹ ý đâu.
Vô chắc tính là quấy rối đâu? Đúng không?