Hôm ấy, Tiêu Uất băng bó cổ tay cho ta xong liền rời đi.

Hắn bố trí kết giới quanh phòng, ta không sao thoát ra được.

Đồ đạc trong căn phòng này bài trí y hệt Thanh Phong điện ta từng ở ngày trước.

Ngay cả độ đậm của trầm hương, vị trí đặt chặn giấy cũng đều theo thói quen của ta.

Tiêu Uất cách vài ba ngày lại tới, mang theo đồ ăn cùng đống dược thảo quý giá, ép ta uống hết chén th/uốc đắng nghét ấy.

Ta hỏi: "Ngươi nh/ốt ta ở đây làm gì?"

Hắn đáp gắt gỏng:

"Năm xưa ngươi vì c/ứu ta mà đắc tội Độc Vương Cốc. Nếu ngươi ch*t ngoài kia thì thôi, nhưng người Độc Vương Cốc làm tổn thương ngươi, ta không thể không quản."

Ta bình thản: "Ngươi là đệ tử Ki/ếm Tông, ta c/ứu ngươi vốn là trách nhiệm."

Tiêu Uất nhíu ch/ặt lông mày.

Hình như mỗi lần ta nói vậy, hắn đều không vui.

Ánh đèn trong phòng mờ ảo, in lên đường nét tuấn dật bên gò má hắn.

Hai tay ôm gối, thân thể co rúm, hắn bỗng hỏi:

"Sư tôn, người thật sự từng yêu đồ nhi sao?"

Ta nghẹn lời.

Ngày ấy ta từng suýt mổ tim mở ng/ực ra cho hắn xem.

Ta hỏi ngược lại:

"Ngươi cho thế nào mới là yêu?"

Tiêu Uất trầm mặc hồi lâu.

"Sư tôn dạy đồ nhi đọc sách, truyền thụ ki/ếm pháp, nhưng Sư tôn đối với các sư huynh khác cũng vậy."

"Sư tôn từng gọt táo, bóc nho cho đồ nhi, nhưng dưa hấu Tây Vực tiến cống, người lại sai người đưa cho Ngũ sư huynh."

"Trước mặt Nhị sư huynh, người nói đồ nhi cực đoan, hiếu thắng."

"Lúc phân phòng ở, người để gian phòng ấm áp nhất dành cho Thập Nhất sư huynh."

"Ba năm trước đồ nhi đi săn đêm về, mang theo gà nướng và rư/ợu Thu Lộ Bạch người thích nhất, người đóng cửa không tiếp, nhưng đồ nhi lại thấy Đại sư huynh từ phòng người bước ra, còn có gà nướng cho hắn ăn..."

Hắn không ngừng nghỉ nói liền một mạch.

Cuối cùng kết luận:

"Sư tôn, người đối với đồ nhi rất tốt, nhưng người đối với các sư huynh khác cũng rất tốt. Đồ nhi thật sự phân không rõ lời yêu thương người hô hoán suốt ngày rốt cuộc là thật hay giả."

"Người có thể thân mật với đồ nhi, vậy có thể như với các sư huynh khác, cùng họ bày tỏ nỗi lòng, chung chăn gối không?"

"Hay nói cách khác, người chỉ muốn cùng đồ nhi lên giường, xem đồ nhi như công cụ giải tỏa d/ục v/ọng?"

Ta ngẩn người hồi lâu.

Hắn lại nghĩ như vậy sao?

Những chuyện vụn vặt này, có những cái trong ký ức đã mờ nhạt, phải hắn nhắc mới nhớ lại.

Tiểu Ngũ bị ta phái xuống nhân gian trị nạn châu chấu, trở về tay cổ phồng rộp, mặt đen nhẻm, ta xót xa vô cùng nên đem dưa hấu Tây Vực ban cho.

Lúc tỷ thí tông môn, Tiêu Uất ra tay không biết tiết chế, đ/á/nh Nhị sư huynh bị thương. Ta thăm hỏi Nhị sư huynh có nói Tiêu Uất trẻ tuổi khí thịnh, chỉ vội chứng minh bản thân, không có á/c ý, hi vọng hắn đừng so đo với tiểu sư đệ.

Thập Nhất sư huynh đến Nhược Hà trừ yêu, vì thường dân không chịu nổi nhược thủy, một mình lội xuống nước ngập ngang hông, cõng từng người dân qua sông, từ đó mắc phải phong thấp nặng.

Còn chuyện Tiêu Uất đi săn đêm về, ta bế quan lần ấy...

Thở dài.

Thật ra từng chuyện đều có thể giải thích.

Nhưng cũng chưa từng cần thiết phải giải thích.

Ta nghiêm nét mặt:

"Tiêu Uất, ta không chỉ là Sư tôn của riêng ngươi, ta còn là chưởng môn Ki/ếm Tông."

"Vậy tình yêu của người có tác dụng gì!"

Tiêu Uất gào lên, khóe mắt thoáng ướt:

"Ngoài việc nói lời ngọt ngào, cùng ta làm chuyện ấy ra, người có chỗ nào thiên vị ta không? Khiến ta làm sao tin người yêu ta!"

"..." Ta không nói được lời nào.

Hắn khẽ cười lạnh.

"Nếu bây giờ ta hỏi người Phất Tiêu Đỉnh và Bích Lạc Thảo ở đâu, người có chịu nói không?"

Hai vật này là trân bảo trấn phái.

Phất Tiêu Đỉnh hấp thụ linh khí Thác Thương Sơn, nhỏ m/áu chưởng môn vào có thể trấn áp yêu m/a tám phương.

Bích Lạc Thảo có thể tu bổ tiên căn đoạn g/ãy, hiệu quả cải tử hoàn sinh.

Tiêu Uất tưởng ta sẽ giấu chỗ cất hai bảo vật này.

Không ngờ ta trực tiếp nói ra:

"Phòng sách Thanh Phong điện có một gian bí mật, chiếc nhẫn bạc trên tay ngươi chính là chìa khóa. Xoay trái ba lần, phải năm lần, trái hai lần."

Tiêu Uất sửng sốt:

"Người... người không giấu ta sao?"

"Thẩm Ngọc Khê, người không h/ận ta?"

Ta cười khổ, trải qua nhiều chuyện, giờ nói yêu nói h/ận còn ý nghĩa gì?

Ta bàn việc đang nói:

"Huyết Ôa Bảo hoành hành nhân gian, năm xưa chưa trừ tận gốc, mấy năm nay âm thầm hoạt động. Ta lo chúng sẽ làm hại đệ tử Ki/ếm Tông, nay nói chỗ cất Phất Tiêu Đỉnh cho ngươi là để ngươi sớm chuẩn bị."

Tiêu Uất chằm chằm nhìn ta hồi lâu, ánh mắt âm trầm:

"Sư tôn, người đối với ai cũng tốt, điểm này đồ nhi gh/ét nhất."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm