Tôi hết chăn gối khóc lên, xông thẳng vào ngủ mẹ đi/ên.
Trong bóng tối, dường chiếc chăn trên giường mẹ đang động đậy, giống túp lều.
Tôi tất mọi thứ, lao đ/è thẳng vào người bọn họ.
Mẹ gi/ật hét toáng lên, tiếp đó tiếng bịch, trên giường xuống vô cùng hoang mang nên đã đèn lên.
Ánh đèn trong lóa khiến trước mắt màu trắng xóa, chốc chẳng nhìn gì.
Nhưng trước mảng trắng xóa này xuất hiện, dường đã mờ mờ nhìn hình đang mông, tại sao mông trong lúc ngủ chứ?
Nhưng dụi mắt ứng với ánh đèn trong phòng, đã quần lên.
Bố vừa nhìn đã nổi lôi đình, xông giáng cho cú t/át vào đầu.
“Làm cái gì đấy?”
Hồi nhỏ từng tập võ vài năm, nên cánh tay khá lực, nhỏ đầu đã to, nhưng cú t/át này giáng xuống, giác cái đầu sắp bay đi.
Tôi ngã xuống hoàn toàn sững sờ, ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
Nhìn điệu bộ tôi, càng hơn, quát lên:
“Lên cơn cuồ/ng lo/ạn à?”
Mẹ cũng xong quần áo trong chăn, bà xuống đỡ giường, hỏi tôi:
“Sao thế?”
Tôi lấy đầu, nước mắt ầng ậng trong mắt, nhìn hai người bọn họ, nhiên rất lạ biết vì sao họ đối xử vậy với tôi.
“Ng/u người à?” ràng cơn chưa ng/uôi.
Mẹ phẩy tay với tôi, nói nữa.
“Con…” Tôi lấy đầu, ngừng hồi, nói:
“Con, con sợ, con muốn ngủ chỗ mẹ.”
Lúc này mẹ nhẹ hơn chút, bà hỏi:
“Có phải con mơ cái gì không?”
Bố bên đi/ên, nói:
“Lớn nào hả? Về đi!”
Tôi rầu rĩ hiểu vì sao dữ vậy.
Mẹ đứng dậy dắt ra ngoài, gối và chăn khách lên, dắt ngủ.
Sau đèn, bà cửa lại, hỏi tôi:
“Con ngủ mơ không?”
Tôi lắc đầu thật nhưng nói lời, ngập ngừng hồi, chỉ phía cửa nhà.
“Vừa người….đ/ập cửa…”