Tạm thời cứ vậy cho kết thúc cái đám cưới này đã rồi lại tính tiếp.
Tôi nói nhỏ với Đông Vũ:
"Anh yên tâm, tôi có một khoản tiền tiết kiệm, nếu anh có khoản n/ợ thì hẳn tôi có thể giúp trả một phần, coi như là trả công cho việc anh phải kết hôn với tôi."
Phía bên kia vang lên tiếng hô to giòn giã, có vẻ như đám cưới của em trai đã kết thúc.
Tôi quay người đi bước về phía khán phòng tiệc cưới, vừa đi nhanh vừa dùng sức lau khô nước mắt. Còn chưa đi được mấy bước đã nghe người phía sau nói:
"Thật ra, tôi lấy ai cũng như nhau. Nhưng nếu người tôi kết hôn là cậu thì tôi sẽ vui hơn nhiều."
Tôi khựng lại, quay đầu nhìn anh.
Đôi mắt Đông Vũ sáng hấp háy, khoé môi cong cong nở nụ cười đẹp:
"Hơn nữa, tôi không có phá sản đâu."