Tôi cảm thấy vị tanh của m/áu trào lên trong cổ họng, thanh m/áu đã tụt xuống còn 3, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. Tôi đáp lời hắn bằng giọng điệu lạnh băng:

"Bùi Thanh Yến, nếu muốn mất bàn tay thì cứ nói thẳng ra."

Bùi Thanh Yến khẽ cười một tiếng, thu tay về không nghịch phá nữa, thay vào đó vòng qua eo tôi:

"Ngủ đi, anh ở đây với em."

"Anh không ngủ?"

"Anh không mệt."

...

Sao thằng chó má này lúc nào cũng tràn đầy năng lượng thế không biết?

Nhưng khi có hắn bên cạnh, mí mắt tôi dần trĩu xuống, những cơn đ/au nhức dường như dịu đi, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

【Người chơi Đoàn Nhiên, sinh lực hồi phục về 5. 】

Khoảng một tiếng sau, tôi bị lay nhẹ tỉnh giấc. Bùi Thanh Yến thì thầm bên tai: "Đoàn Nhiên, Maria và gia đình cô ta đã về."

Vừa mở mắt, tiếng gõ cửa vang lên. Giọng mẹ kế vọng vào: "Các con ơi, chú của các con đã về rồi, ra chào đi nào. Cứ trốn mãi trong phòng không phải là đứa trẻ ngoan đâu."

Sau khi gõ cửa phòng chúng tôi, bà ta tiếp tục gõ cửa phòng gã đầu đàn bên cạnh. Cuối cùng NPC người chủ của gia đình này cũng đã xuất hiện.

Bùi Thanh Yến nắm cổ tay tôi kéo lại, bước ra ngoài trước. Nghe thấy động tĩnh, tên đầu đinh, gã b/éo và cô nữ sinh cũng rón rén bước ra, lẽo đẽo theo mẹ kế xuống lầu.

Chúng tôi liếc nhìn nhau, sắc mặt đều tái nhợt. Có lẽ ai nấy đều căng thẳng đến mức không dám chợp mắt. Chỉ mình tôi ngủ được nên nhìn có vẻ tỉnh táo hơn đôi chút.

Nấp sau lưng Bùi Thanh Yến ngáp một cái thật dài, tôi ngước nhìn về phòng khách. Ánh đèn mờ ảo, chỉ có ngọn nến chập chờn, yếu ớt ở trên tường. Người cha khổng lồ đang ngồi đó, nụ cười hiền hậu nhưng nét mặt lại có chút kỳ quái.

Maria ngồi gọn trên một bên đùi ông ta, chơi búp bê trong im lặng, không một tiếng động. Khi bàn tay người đàn ông định xoa đầu, cô bé đột nhiên run lên bần bật.

Còn mẹ kế ban ngày x/ấu xí đ/ộc á/c giờ đã biến thành một mỹ nhân quý phái, váy áo lộng lẫy, trang điểm tỉ mỉ. Giọng nói của bà ta không còn chói tai nữa, mà the thé như mèo cào kính, khiến người ta nổi da gà.

Bà ta đột nhiên ngồi phịch lên bên đùi còn lại của người chồng, cười tủm tỉm. Maria bị đẩy ra góc ghế, thở phào nhẹ. Tôi nhìn cô bé chăm chú, trong lòng dâng lên suy tư.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm