Tôi Thẩm Thanh Dã và ôm chung cảm giác.
Đêm vẫn vứt ôm đi.
Vẫn kẹp nó gi/ữa hai ch/ân mà ngủ.
Đây là thói ngủ từ nhỏ lớn của tôi.
Nếu ôm hoàn thể chợp mắt.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh sảng khoái, bạn thân Lâm Vãn Vãn kéo ở nhà số 2.
"Mau lên là hết bánh bao hấp nóng hổi đó."
Vừa nhấc chân định rẽ vào lối nhỏ dẫn vào nhà ăn.
Giọng nói thuộc văng bên tai:
‘Khi nào mình mới được chính thức ấy là nhỉ?’
‘Mình cũng được cùng ấy.’
Tôi đứng chân tại chỗ.
Ánh mắt quét một vòng rồi dừng lại ở góc hành lang - Thẩm Thanh Dã đang đứng với dáng vẻ lùng.
Bắt gặp ánh nhìn của tôi, anh khẽ người.
Sau nhạt gật đầu chào một cách xã giao.
Tim đ/ập thình thịch.
C/ứu mạng!
Sao thể diễn hay thế chứ?
Trước mặt mọi người là nam lùng.
Sau lưng lại cún hay làm nũng.
Đúng là đốn tim!
Hoàn trúng gu của rồi.
Nén nhịp tim đang lo/ạn cố ý liếc anh một cái rồi quay đi.
Tôi ngay lập tức nghe thấy lòng đầy uất ức:
‘Cô ấy rồi.’
‘Thật sự thèm nhìn mình thêm lần nào nữa.’
‘Không được, phải cùng mới được.’
Tôi được cười khẽ đầy tà mị.