Tôi sợ cậu ấy không tin, lại nhắc lại lần nữa: "Tôi không gh/ét Lâm Hạ. Lâm Hạ đến đây hai năm, tổng cộng tôi chưa nói được mấy câu với cậu ta, sao phải đi gh/ét một người xa lạ? Cho nên, sau này cậu đừng như vậy nữa."
"Thế nào?"
Tôi cân nhắc từng chữ: "Phòng bị tôi."
"Tôi phòng bị cậu hồi nào?"
"Cậu vừa mới phòng bị tôi đấy thôi. Cậu sợ tôi b/ắt n/ạt Lâm Hạ, nên cậu luôn cố gắng cách ly tôi và Lâm Hạ. Nhưng Tề Nhiên, cậu không cần phải như thế. Dù tôi có vô dụng đến mấy, tôi cũng là một người được giáo dục đầy đủ, tự lực thi đậu đại học, tôi có gia giáo, hiểu chuyện, tôi chưa bao giờ là một kẻ thích b/ắt n/ạt người khác."
Nói đến đây, tôi cười chua chát: "Nói thật, tôi chưa từng nghĩ có ngày phải giải thích những điều này với cậu. Trước giờ tôi cứ ngỡ cậu hiểu tôi, không cần nói ra."
Điều khiến tôi đ/au lòng nhất về Tề Nhiên không phải việc cậu luôn thiên vị Lâm Hạ, mà là cách cậu đ/á/nh giá thấp tôi.
Suốt bao năm sống chung, cậu ấy thực sự nghĩ tôi là kẻ ngang ngược vô đạo đức.
Tôi biết Tề Nhiên vốn dĩ miệng mồm không giữ kẽ, đôi khi lấy châm biếm làm hài hước, nhưng tâm không x/ấu.
Cậu là người dù cằn nhằn nhưng vẫn xông vào đ/á/nh trả cùng tôi khi tôi bị b/ắt n/ạt.
Là người sẵn sàng dẫn tôi đi quậy phá mỗi khi tôi buồn.
Vì vậy, tôi sẵn lòng tin rằng những lời cậu ấy nói lần này chỉ là một câu lỡ lời.
Tôi nhìn Tề Nhiên, chờ đợi cậu ấy nói điều gì đó, dù chỉ là một lời xin lỗi, nhưng tôi chờ rất lâu, ngoài ánh mắt né tránh của cậu ấy ra, tôi không nhận được gì cả.
Tôi gãi đầu, vẫn không cam tâm. "Tề Nhiên, cậu có biết chị tôi gần đây đang kéo tôi đi xem mắt không?"
Tề Nhiên trở nên bực bội, cậu ấy chỉ vào Tống Giản trong xe. "Vậy đây là đối tượng xem mắt của cậu à, mắt nhìn của chị cậu cũng tầm thường thôi."
"Nhưng nhà họ Tống thế lực lớn, chỉ cần chị tôi có thể đạt được hợp tác với họ, đừng nói đến đám anh em cùng cha khác mẹ của tôi, ngay cả lão già Vệ kia, chị ấy cũng có thể đ/á ra khỏi hội đồng quản trị."
"Vậy là chị ấy b/án cậu đi luôn à?"
Tề Nhiên phẫn nộ, "Chị cậu cũng quá tà/n nh/ẫn rồi!"
Nhìn dáng vẻ tức gi/ận của cậu, lòng tôi dịu lại.
Liếc Tống Giản đảm bảo hắn không nghe thấy, tôi cười tủm tỉm: "Tôi định giả vờ hợp tác, đợi sau khi ký hợp đồng sẽ trốn đi."
Tề Nhiên cũng vui lên.
"Còn có thể 'hố' Tống Giản một vố, một công đôi việc. Cậu định trốn đi đâu?"
Tôi buột miệng nói: "Iceland, xem cực quang. Cậu đi cùng tôi không?"
"Đương nhiên!"
Tề Nhiên đồng ý ngay lập tức.
Tôi hứng chí dặn dò cậu ấy: "Mang nhiều tiền vào, tôi chắc không mang được bao nhiêu đâu."
"Dễ thôi."
"Vậy thống nhất thế nhé."
Tôi đút hai tay vào túi quần.
"Chốt lịch thì báo tôi. Tôi sẽ mang hết gia sản, hai đứa mình cùng phiêu bạt giang hồ."
Tôi đã bảo mà, tôi quen Tề Nhiên mười bốn năm, tôi hiểu cậu ấy.
Khi tôi gặp khó khăn, cậu ấy sẽ luôn đứng về phía tôi.
Nhưng khi thấy cậu cúi xuống cài dây an toàn cho Lâm Hạ, chút niềm tin vừa chớm trong tôi lại chùng xuống.