Tôi khóc lóc đưa cho cậu ấy xem bằng chứng tôi đã hủy đơn hàng, cậu ấy mới chịu buông tha cho tôi.
Tôi cũng giải thích với anh trai tôi rằng tôi sẽ không đổi tiểu yêu tinh nữa, bây giờ như thế này là rất tốt.
Anh tôi lại hỏi tôi: “Chung sống với tiểu yêu tinh của em thế nào rồi, đã x/á/c định được ai ở trên ai ở dưới chưa?”
Tần Dạ lại gần, ôm lấy cổ tôi: “Chủ nhân tự nhiên là “ở trên” rồi, còn em “ở dưới”.”
Anh tôi trợn tròn mắt: “Ôi chà, Giang Khanh, em được đấy, thâm tàng bất lộ!”
Tôi khẽ ho một tiếng: “Bình thường thôi mà.”
Sau khi cúp điện thoại. Tần Dạ ghé sát tôi: “Chủ nhân, em lại muốn rồi.”
Tôi đặt chân lên cơ bụng cậu ấy: “Không làm, đ/au eo lắm.”
Cậu ấy nắm lấy mắt cá chân tôi, nhẹ nhàng hôn lên: “Tối nay sẽ để anh ở trên.”
Tim tôi rung động. Nhưng cái “ở trên” này có vẻ hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng.
Hóa ra nó chỉ là một tư thế!
Tôi khóc lóc, không ngừng c/ầu x/in cậu ấy tha cho tôi. Nhưng kính của tôi đã bị tháo ra, buổi tối tôi còn không nhìn rõ Tần Dạ đang ở đâu, có muốn chạy cũng không thoát, không chừng lại đ.â.m đầu vào lòng cậu ấy.
Anh trai tôi nói không sai. Nhu cầu của tiểu yêu tinh lớn thật.
Không còn cách nào khác, tiểu yêu tinh do chính mình nhặt về nuôi, chỉ có thể cưng chiều thôi.
[HẾT]
Mình giới thiệu một bộ đam mỹ hiện đại rất hay khác do mình up trên web MonkeyD để các bạn xem ạ:
KHẨU THỊ TÂM PHI - TÁC GIẢ: BÁNH QUY SODA
Năm đó, tôi tốt nghiệp cấp Ba và đã bỏ ra cả chục tỷ để bao nuôi một sinh viên nghèo.
Chơi chán chưa đầy một năm, thấy phiền, nên tôi đ/á anh ta.
Không lâu sau, anh ta ôm một chồng tài liệu kế hoạch kinh doanh cùng vài bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đỏ hoe hứa rằng anh ta có thể nuôi tôi.
Khi đó, tôi đã có cả tá người vây quanh, cười khẩy bảo anh ta cút đi càng xa càng tốt.
Năm năm sau. Tôi đang ngâm nga một bài hát, lau xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen từ từ dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống, hóa ra lại là một người quen cũ.
Một tấm thẻ được đưa đến trước mặt tôi: "Hai mươi tỷ, một năm."
Tôi cười, khách sáo nói: "Rửa xe sao? Vậy thì anh phải rửa đến kiếp sau."
Lục Tri Cẩn lạnh lùng đáp: "Ngủ với cậu."
1.
Khi Lục Tri Cẩn đẩy cửa phòng VIP ra. Tôi đang bị người khác bóp cổ ép uống rư/ợu. Ánh mắt hắn lướt qua đây một cách hờ hững, nhẹ như một cơn gió thoảng. Nhưng khi rơi xuống người tôi, lại như một lưỡi d.a.o sắc bén, sống lưng tôi lập tức cứng đờ.
Trong một thoáng mất tập trung, tôi lỡ nhịp nuốt. Rư/ợu sặc vào khí quản, tôi ho dữ dội.
Lâm Thịnh vẫn cầm chai rư/ợu dốc vào miệng tôi. Tôi không thể nuốt, chất lỏng màu vàng nhạt chảy xuống cổ, thấm vào vạt áo đang mở.
"Không được rồi Giang thiếu, đã nói uống hết một chai thì một chục triệu, cậu làm đổ mất một nửa, vậy tôi chỉ có thể trả một nửa thôi, mọi người thấy có đúng không?" Tiếng cười nhạo lập tức át đi tiếng ho của tôi.
Tầm nhìn đột nhiên sáng bừng. Không biết ai đã bật hết đèn trong phòng.
Ánh mắt đó càng lúc càng rõ rệt. Tôi ho càng dữ dội hơn.
Ngồi sụp xuống sàn, cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng đã ướt sũng, vừa ho vừa cười. Vốn dĩ là đến để b/án rư/ợu, giờ lại thành ra như một món hàng.
Phía sau, bỗng vang lên một giọng nói có vẻ ngạc nhiên: "Anh! Anh đến sao không báo trước một tiếng?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, dường như mới phát hiện có một người đang đứng ở đó.
Lâm Thịnh lập tức thay đổi thái độ, cười nói: "Hiếm khi gặp được Lục tổng một lần, hôm nay là sinh nhật em, vào làm vài ly chứ?"
Lục Tri Cẩn vẻ mặt bình thản: "Thôi, tôi đến đón Tống Việt về nhà."
Chàng trai trẻ được gọi là "Tống Việt" lập tức di chuyển: "Đợi em chút, anh! Để em lấy đồ đã."
Lâm Thịnh có vẻ khá tiếc nuối, quỳ xuống trước mặt tôi: "Uống nữa không Giang thiếu?"
Tôi lau miệng, cười nói: "Đương nhiên."
Lâm Thịnh lộ ra nụ cười hài lòng, mở một chai rư/ợu Ace of Spades phiên bản giới hạn khác: "Như vậy mới phải chứ, ngày xưa muốn hẹn cậu uống rư/ợu, cậu chẳng thèm đếm xỉa, giờ thì tốt rồi."
Tôi nhếch môi, cầm lấy chai rư/ợu, ngửa cổ dốc vào miệng.
Tống Việt phía sau đã chạy đến cửa. Nhờ Lục Tri Cẩn cầm hộ chiếc điện thoại, vừa mặc áo khoác vừa khẽ hỏi: "Anh, anh quen người đó sao? Em thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào anh ta."
Ánh mắt rơi trên người tôi cuối cùng cũng biến mất. Lục Tri Cẩn nghiêng người nhường Tống Việt đi ra trước, ân cần đóng cửa lại.
Để lại ba chữ nhẹ bẫng: "Không quen biết."
2.
Không quen?
Sao lại không quen được?
Rõ ràng là đã quen từ thời Trung học.
Những tiếng huyên náo bên tai dần trở nên xa xăm. Rồi lại dần trở nên rõ ràng. Chất lỏng lạnh lẽo trôi tuột vào thực quản biến thành ly nước chanh sảng khoái.
"Cạch" một tiếng. Tôi đặt chai nước lên bàn ăn trong căng-tin trường cấp Ba. Gác chân lên ghế chờ đàn em lấy cơm.
Ba món mặn, một món rau, có lẽ vì uống nước chanh mà tôi đã no. Ăn được hai miếng cơm đột nhiên không muốn ăn nữa.
Đặt đũa xuống, nhìn Lục Tri Cẩn đối diện đang ăn bánh màn thầu với canh loãng. Một trò đùa nảy ra trong đầu.
Tôi không chút khách khí đẩy khay cơm về phía anh ta, nở nụ cười của một kẻ b/ắt n/ạt: "Ăn cho sạch, còn một hạt cơm, tôi cho người xử lý cậu."
Đàn em ngồi bên cạnh, miệng đầy dầu mỡ ngẩng đầu lên, vẻ mặt còn dữ tợn hơn cả tôi: "Anh Giang bảo ăn cho sạch, nghe chưa?! Không thì cho người xử lý mày!"
Lục Tri Cẩn không hề thay đổi nét mặt, lạnh lùng nhìn tôi vài giây, cuối cùng chọn cách khuất phục.
Tôi cầm lấy cái bánh màn thầu anh ta để ở một bên, cắn một miếng, vừa nhai vừa hỏi: "Cậu ăn bánh màn thầu mà cao lớn thế này à?"
Lục Tri Cẩn chẳng thèm để ý đến tôi, ăn một cách lặng lẽ, sạch sẽ không còn gì.
Có lần đầu thì sẽ có vô số lần sau. Bữa sáng ăn không hết cũng đưa cho anh ta. Thẻ ăn cơm cũng thẳng tay đưa cho anh ta luôn.
Lục Tri Cẩn chán gh/ét tôi đến mức muốn ch*t, nhưng vì sự uy h.i.ế.p của tôi, anh ta đành phải lạnh lùng ăn đồ thừa.
Đương nhiên, tôi còn có việc phiền hơn.
Việc ăn chơi nhảy múa tôi nắm trong lòng bàn tay, nhưng trước môn Toán và Vật lý, tôi lại như một thằng ngốc.
Mẹ tôi cho rằng đó không phải vấn đề của tôi. Bà bỏ ra rất nhiều tiền để mời một gia sư chuyên ôn luyện thi, là một giáo viên chuyên đào tạo học sinh giỏi.
Mỗi lần phát đề thi, tôi lại đưa thẳng cho Lục Tri Cẩn, ép anh ta làm cho tôi.
Vì tỉ lệ đúng quá cao, giáo viên bắt đầu tăng độ khó cho tôi, cuối cùng thậm chí còn đưa ra đề thi đ/ộc quyền của mình.
Lục Tri Cẩn cuối cùng cũng có hai câu chưa giải được, suy nghĩ mãi mà không hiểu. Tôi hưng phấn cầm hai bài thi về nhà nhờ giáo viên giảng giải. Chỉ giảng mười mấy lần thôi. Tôi cuối cùng cũng hiểu.
Ngày hôm sau, tôi vênh váo đặt bài thi lên bàn Lục Tri Cẩn, nhướng mày:"C/ầu x/in tôi đi, tôi nói cho cậu cách làm."
Lục Tri Cẩn cất đi tờ giấy nháp viết chằng chịt phép tính, mặt không cảm xúc: "C/ầu x/in cậu."
Hai câu hỏi đó, giờ đây tôi vẫn có thể viết lại được toàn bộ quá trình giải.
Năm cuối cấp Ba yêu cầu ở nội trú, ba tôi bỏ tiền ra xin cho tôi một phòng riêng.
Cuộc sống vẫn không tiện lắm. Tôi lại nghĩ đến Lục Tri Cẩn. Bèn dùng một chút qu/an h/ệ để đưa hắn vào phòng ký túc xá của tôi.
Giờ thì tốt rồi.
Quần áo có người giặt, chăn có người gấp, vệ sinh có người dọn. Đồ ăn vặt ăn không hết có người ăn, ga giường x/ấu xí m/ua về có người dùng, quần áo giày dép rộng hơn một size có người mặc, thức khuya có người bầu bạn...
Đương nhiên, tôi thức khuya để leo hạng, còn Lục Tri Cẩn thức khuya để học bài.
Lục Tri Cẩn gh/ét tôi nhất có lẽ là vào mùa Đông.
Ngủ một mình lạnh quá. Mỗi tối tôi đều chui vào chăn của anh ta, dùng lòng bàn chân cọ vào bắp chân anh ta, thò tay vào áo anh ta, chỗ nào ấm áp thì chui vào.
Lục Tri Cẩn không thể nhịn được nữa, dùng bắp chân kẹp ch/ặt hai chân tôi. Nghiến răng nghiến lợi, đưa tay ôm lấy tôi không cho tôi cử động.
Cứ thế, đêm này qua đêm khác, từ mùa Đông lạnh giá đến đầu mùa Hè.
Một tuần trước kỳ thi Đại học.
Ngày đó là sinh nhật tôi, một lần nữa vượt qua giới hạn của Lục Tri Cẩn. Ép anh ta dùng tay giúp tôi một lần. Lục Tri Cẩn gi/ận đến mức cả đêm không ngủ.
Lục Tri Cẩn là một người nhẫn nhịn, cũng là một người tà/n nh/ẫn. Mối th/ù bị s/ỉ nh/ục suốt ba năm, anh ta nhất định sẽ trả lại cho tôi gấp trăm lần.
Vì vậy, sau đêm đó, tôi dứt khoát block anh ta rồi bỏ trốn.