Thế giới này không ngừng đ/ập tan mọi nhận thức của con người.
Kẻ bị b/ắt n/ạt muốn nhẫn nhịn, nhưng kẻ bạo hành lại không buông tha.
Tôi trở về phòng bệ/nh, vội vàng thu xếp đồ đạc định đưa bố mẹ rời khỏi đây.
Tránh xa tên á/c q/uỷ đó càng xa càng tốt.
Bố thấy tôi hốt hoảng, hỏi có chuyện gì không.
Tôi nói không sao, chỉ muốn về nhà nhanh thôi.
Chưa dứt lời, cửa phòng bệ/nh đã bị đạp mở.
Trần Dương đứng đó, sau lưng là mấy tên đàn em mang dáng vẻ c/ôn đ/ồ.
“Mẹ kiếp! Cả nhà lũ chuột nhắt đều ở đây cả!”
“Tao đ/ập phá hết!”
Lũ người sau lưng hắn ùa vào phòng, thấy đồ đạc là đ/ập phá.
Tuy không đ/á/nh người, nhưng miệng không ngớt buông lời tục tĩu.
Y tá đi ngang muốn can ngăn nhưng không dám, tôi thấy có người lén bấm số 110.
Trần Dương khoanh tay đứng nhìn, kéo ghế ngồi chễm chệ trước giường bố, cười nhếch mép kể lại cảnh hắn hành hạ em gái tôi, cùng những lời van xin của em.
Mẹ ôm mặt khóc nấc, không thốt nên lời.
Bố mặt mày tím tái, tay ôm ng/ực thở gấp.
Dù vậy, ông vẫn cố gắng đẩy tôi và mẹ ra phía sau.
Tôi ôm lưng bố, xoa ng/ực cho ông, tim đ/au thắt, lo sợ bố không chịu nổi.
Nhìn cảnh tượng thảm thương của gia đình tôi, Trần Dương càng thêm hưng phấn.
“Con nhỏ đó cứ năn nỉ tao đừng gi*t nó, hứa sẽ không báo cảnh sát vì còn phải đợi bố mẹ với chị gái về…”
“Ha ha ha ha! Đúng là gia đình, ng/u si y hệt nhau!”
“Lúc biết mình sắp ch*t, ánh mắt tuyệt vọng đó đáng lẽ nên quay lại cho các người xem!”
Nghe những lời đ/ộc á/c phun ra từ miệng hắn, tôi buồn nôn đến tận cổ.
Bố lảo đảo, toàn bộ sức nặng dồn lên người tôi.
Tôi biết ông sắp ngất xỉu.
Không kịp nghĩ ngợi, tôi đỡ bố nằm xuống giường.
Quay người, tôi quỳ xuống trước mặt tên á/c q/uỷ, liên tục dập đầu xin hắn im miệng.
Nhưng tên á/c q/uỷ chỉ nhếch mép cười gằn.
“Tao nhất định sẽ xử lý hết chúng mày!”
“Dám tố cáo tao à? Gi*t con nhỏ đó thì có là gì chứ? Giờ tao bị đuổi học, có tiền án, cả đời tiêu tan rồi!”
“Còn mày, mày dám đ/á/nh tao?”
“Đánh nữa đi! Lại đây mà đ/á/nh!”
“Nói cho mà biết, tao chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm, lại còn bị bệ/nh t/âm th/ần. Một ngày nào đó, tao sẽ cầm d/ao ch/ém sạch cả nhà mày, cho chúng mày đoàn tụ với con nhỏ đó dưới suối vàng!”
...
Trần Dương đang gào thét thì một phụ nữ xuất hiện, có lẽ là mẹ hắn.
Bà ta quát m/ắng: “Đang lúc nh.ạy cả.m mà vẫn gây chuyện, không để mẹ yên tâm được à?”
Quay sang nói câu xin lỗi hời hợt, bà ta ném xấp tiền xuống sàn rồi lôi Trần Dương rời đi.
Tôi thẫn thờ trên nền đất lạnh, xung quanh lả tả tờ tiền đỏ.
Bố nửa tỉnh nửa mê trên giường, mẹ ôm ông khóc thút thít.
Thế giới này thật đi/ên rồ.
Chỉ mong được sống yên ổn, hóa ra lại là ước mơ xa vời.
Niềm tin trong lòng tôi hoàn toàn sụp đổ.
Trong đống đổ nát ấy, tôi thấy em gái đang khóc.
...
Và thế là, tôi đưa ra quyết định.
Để trả th/ù.
Để bảo vệ.
Và để tự c/ứu lấy chính mình.