Đồng nghiệp thở "Gần một năm rồi, cứ anh Huy chạm vào tự cổ tay, lầu, đ/âm đầu vào tường, còn mặt. liền cư/ớp của anh Huy, anh Huy không mang đ/á/nh cả anh Huy. Đến nước không thể nhịn được nữa."
Đồng nghiệp thán: "Ban đầu anh Huy đâu ý định bỏ cuộc, nhưng mọi thứ thể thương lượng, duy chỉ khuôn mặt ấy... gương mặt quá hoàn hảo, ai nỡ thằng cu đó huy dung? mới bất đắc dĩ tiểu tốt mình đến làm nh/ục."
Hắn nói bằng giọng điệu lạnh lùng: "Đợi đến khi vấy bẩn rồi, tự không kháng cự chuyện nữa. Như xươ/ng sống, chỉ còn con cá oặt, ngược còn c/ầu x/in được h/iến t/ế."
Tôi nỗ lực biểu trên mặt. Gáy nhận được luồng hơi lạnh buốt.
Đồng nghiệp nhận bầu không khí ngột ngạt, cười gượng nói: "Nhưng mày đạp trúng cục phân chó rồi. giúp anh Huy giải quyết phiền toái, sợ rằng phải cận người, thấu ý, không cần lang thang ngoài làm mấy việc dơ bẩn nữa."
Tim đ/ập thình thịch. vậy làm biết được Thẩm Huy vận chuyển lô hàng tiếp theo khi nào?
Không được, phải nghĩ gã “giáng chức" xuống.
Khi trở về lúc rạng sáng, Kiều đang ngồi thẳng đờ tôi. mặc quần áo.
Hắn liếc bằng mắt "Anh bộ vest, không đồ mặc."
Tôi "ừ" một tiếng, lẽ khi biết xuất thân của hắn, đã kiên nhẫn và khoan dung hơn nhiều.
Tôi chiếc áo sơ mi, vai rộng hơn khiến đường may căng ra. nhíu mày: "Đợi chút, cái áo rộng hơn."
Giang Kiều nói câu chấn động: "Của chồng anh à?"
Tôi nổi da gà: "Sao Ăn nói kiểu gì thế!"
Không sao, mặt dần tắn hơn.
Khi đưa Kiều đến chỗ Thẩm Huy, khuyên nhủ: lúc nào cũng cứng tự mình thiệt. Mềm mỏng một chút khổ hơn. Thật sự không được thì..."
Tôi do dự. người gặp Thẩm Huy, chắc nghiến răng đựng mũi tiêm của gã sót. Dù ngoài chẳng gì không thể nhẫn nhịn.