Cái khó cai c/ờ b/ạc.
Mà thứ khác.
Tôi đã đủ thảm hại rồi.
Không muốn khiến Khác thấy mình còn thê thảm hơn.
Vì vậy, lười nhác vẩy tay Khác ra: “Mày làm c/ứu tinh hả? Không đưa tiền thì đừng có quấy rầy tao!”
Chống tay đứng dậy, quay lưng bước mưa.
Đi nhanh lên.
Sắp nổi rồi.
Tiếng bước chân vang phía sau, rồi cổ tay bị nắm ch/ặt.
Tôi dám quay đầu, cắn nát phần thịt mềm trong khoang miệng, gi/ật mạnh tay Khác: “Cút!”
Thẩm Khác nói lời nào, vòng tay vác bổng về phía xe.
Tôi vừa đ/á vừa đ/ấm, miệng ngừng ch/ửi bới.
Thẩm Khác kh/ống ch/ế như gi*t lợn ngày vậy.
Bực quá hất tay mạnh mông tôi: “Ngoan nào, động đậy nữa trói đấy.”
Tôi sợ mà kiệt sức rồi.
Khi Khác đặt xe, lạnh, thở ra hơi.
Khi ra tình hình ổn, đã ở bờ vực sụp đổ.
Thở gấp, túm vạt Khác, nói từng quãng: “Đi… tìm Lưu th/uốc… hắn có th/uốc…”
Thẩm Khác mày: “Th/uốc gì?”
Cơ thể như bị trùng gặm nhấm, đi/ên cào cổ lại từng mắt đỏ ngầu gào thét: tìm Lưu anh… tìm đưa tôi… đưa th/uốc!”
Thẩm Khác siết ch/ặt tay xoay mặt lại, nhìn chằm chằm rồi lạnh:
“Ng/uỵ Ca, em giỏi lắm!”
Nghiến “Thứ cũng dám đụng vào!”
Trước đây Lưu Hằng được ngăn bỏ trốn, đã tiêm một ống th/uốc.
Họ gọi nó “M/a phương”, có thể làm rối lo/ạn tin tố khác.
Tôi bị tin tố hỗn lo/ạn hành hạ mất lý trí, giãy giụa trong lòng Khác, đầu cửa kính xe.
Thẩm Khác cả tay chân ghì ch/ặt xuống rút dây lưng trói tay, cởi khoác ch/ặt chân tôi.
Sợ cắn lưỡi, hắn thẳng thừng nhét cánh tay miệng tôi.
Vừa bấm điện thoại: “Bắt Lưu Hằng cho tao, sống.”
Dừng lại, ánh mắt lạnh “Nửa sống cũng được.”
Tôi khổ muốn ch*t, ra thứ trong miệng gì, cắn x/é đi/ên cuồ/ng.
Thẩm Khác mày, vỗ đầu tôi: nhẹ thôi.”
Tôi lập uốn éo như con sâu: “Ừm!”
Vùng vẫy đi/ên lo/ạn.
Thẩm Khác: “…”
Ghì ch/ặt đùi tôi.
“Thôi kệ, muốn cắn sao cũng em vui được.”