8.
Mạnh quỳ từ đường, Kiều Tri cũng quỳ cạnh anh ta, ngồi dưới cạnh ngừng dùng khăn tay lau khóe đến sưng đỏ.
“Nghiệp chướng, thấy hồ tinh mê hoặc rồi.” lão gi/ận tím mặt, dùng sức đ/ập tay lên tay vịn ghế.
Kiều Tri m/ắng hồ tinh nhưng cũng lên tiếng, nhưng đ/au như anh ôm vào lòng, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn phía lão gia.
“Ba! phải hồ người yêu, gái phẩm cho phép s/ỉ nh/ục như vậy.”
“Phẩm à?” lão chọc nói.
“Cư/ớp đàn ông vợ, phẩm này cũng bình nhỉ?”
“Chưa lệnh cha người mai mối, xứng vợ, nếu như thật yêu thích cưới lẽ.”
“Ngọc người rộng lượng, tha thứ cho rồi để lại cũng phải việc khó khăn gì.”
Khi ông câu này ra đôi số khổ đang quỳ trên mặt đất biến sắc, Kiều Tri rấm rứt: anh, lẽ.”
Người như mưa khiến cõi tan nát, anh giọng nói.
“Ban đầu mẹ cưới Chu tiểu với mẹ từ lâu rồi, người lòng.”
“Bây đưa đây, chính với mẹ chấp nhận cuộc hôn nhân này.”
“Con từng chạm đến một ngón tay Chu tiểu đại khái vẫn còn gả vào nhà tốt, sính lễ cho ấy.”
“Nhưng tuyệt đối thừa nhận con.”
“Đời này chỉ yêu mình Ngữ, chỉ người mà chấp nhận.”
Anh rõ ràng mọi chuyện, quỳ xuống đất, gọi “Xin lão và phu nhân bớt gi/ận”, nhưng m/ắng anh tám trăm lần.
Tên cẩu nhân lật lọng, kéo xuống nước, phi!
Còn may một nay phí công, giữ được ít vàng bạc.
Dưới tình này chắc chắn nhà họ gấp gáp đợi được rồi, chút nữa chỗ một vố lớn.
Nghe thấy anh chạm vào nháy lửa gi/ận phu nhân trào, lao đến trước mặt tôi, chỉ vào trán m/ắng.
“Giỏi lắm, ra hai người dám gạt chúng ta, căn bản và chung đụng chồng, thế mà còn tưởng….”
“Người đâu, đến đuổi ra cho tôi.”