“Lão tiên sinh Đông y.”
Đến phút cuối, ông lão râu trắng vẫn điềm nhiên không chút động lòng.
Tôi tuyệt vọng nhặt con d/ao lên, cúi người lần nữa:
“Thật lòng cảm tạ những đóng góp của ngài. Có lẽ... là chúng con phụ lòng ngài.”
“Ngài nói đã chữa lành gương mặt này, thì con phải hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt quái vật. Nhưng thưa ngài, thật xin lỗi, cl …”
“Không thể làm được.”
“Như con không bao giờ dám hỗn láo với ngài, con cũng không thể ra tay với gia đình mình. Vì vậy…”
“Con xin trả lại gương mặt này cho ngài.”
Nói rồi, tôi giơ d/ao lên, quẹt mạnh vào mặt không chút do dự.
Một luồng khí ôn hòa ngăn tôi lại, đẩy nhẹ tôi về phía Ninh Quân An.
Xung quanh, mọi người bỗng có thể cử động trở lại.
Ninh Quân An cùng ba người kia đỡ lấy tôi.
“Chúc mừng con, Ninh Niệm. Con đã vượt qua thử thách.”
Ông lão râu trắng mỉm cười hiền từ.
*Đoàng!*
Tiếng máy móc vang lên:
“Chúc mừng người chơi Ninh Niệm hoàn thành phó bản Tháp Q/uỷ 9 Tầng, nhận 50 điểm.”
“Chúc mừng người chơi Ninh Niệm đạt thành tích qua màn đầu tiên, thưởng thêm 500 điểm.”
Hả? Thế là xong? Không cần tiêu diệt hết quái vật sao?
Vậy Ninh Quân An và mọi người thì sao?
Tôi cuống quýt ôm ch/ặt bốn người, sợ chỉ chớp mắt họ lại biến mất.
“Lão tiên sinh! Thế chúng con thì sao?” Ba người chơi mới sốt ruột gào lên.
Ông lão lạnh lùng nhìn họ: “Tâm địa bất chính, mục đích dơ bẩn. Lão phu không ưa.”
Chỉ một câu, kết án t//ử h/ình.
Ba kẻ đi/ên cuồ/ng gầm thét, rồi bất ngờ xông tới tôi: “Ninh Niệm! Mày giở trò gì phải không? Vừa nói gì với lão già ch*t ti/ệt ấy hả?”
“Mày biết chúng tao đến để gi*t mày từ trước rồi, cố tình…”
Khoan đã! Gi*t ‘tôi’?